GIỚI THIỆU Tuvien.com

Tuvien.com – Ngôi Chùa Online & Kho Tàng Phật Pháp Vô Tận

Trong thời đại công nghệ số, việc tiếp cận và thực hành Phật pháp đã trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết nhờ các nền tảng trực tuyến. Trong số đó, Tuvien.com nổi lên như một địa chỉ đáng tin cậy, một thư viện khổng lồ và một "ngôi chùa online" đích thực dành cho mọi Phật tử và những người yêu mến đạo Phật.

Tuvien.com không chỉ là một website, đó là một kho tàng tri thức:

Tuvien.com chứa đựng hàng ngàn bài viết chất lượng về Phật pháp, được chọn lọc kỹ càng từ nhiều nguồn đáng tin cậy. Dù bạn là người mới bắt đầu hay đã thâm nhập kinh điển lâu năm, bạn đều có thể tìm thấy những kiến thức phù hợp:

  • Tủ Sách Kinh Điển Đa Dạng: Trang web quy tụ hàng chục bộ kinh từ các hệ phái khác nhau, bao gồm:
    • Kinh Điển: Cung cấp các bản kinh quan trọng từ Đại thừa, Nguyên thủy và các hệ phái khác.
    • Giới Luật, Luận Giải: Giúp người học hiểu sâu hơn về nền tảng đạo đức và triết lý Phật giáo.
    • Thiền Nguyên Thủy, Tổ Sư Thiền, Mật Tông: Các tài liệu chuyên sâu về các pháp môn tu tập.
    • Triết Học Phật Giáo: Phân tích các khía cạnh tư tưởng sâu sắc của đạo Phật.
  • Audio Thuyết Pháp Phong Phú: Đây là một trong những điểm mạnh của Tuvien.com, nơi bạn có thể nghe pháp bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Trang web lưu trữ các bài thuyết pháp của các bậc Hòa thượng, cư sĩ đạo cao đức trọng như:
    • Thầy Thích Thông Lai
    • Pháp Sư Tịnh Không, Pháp Sư Ngộ Thông
    • Cư sĩ - Diệu Âm (Australia)
    • Cùng nhiều bài thuyết pháp khác trong mục Các bài Thuyết Pháp.

Các mục Audio chuyên đề sâu sắc:

Để thuận tiện cho người nghe, Tuvien.com đã sắp xếp các nội dung Audio thành các chuyên mục chi tiết:

  • Audio Kinh điển đại thừa, Audio Đại tạng kinh (Nikaya), Audio Luận tạng, Audio Luật tạng: Giúp người nghe tiếp cận kinh điển một cách hệ thống.
  • Audio Thiền học, Audio Tịnh độ, Audio Triết học phật giáo: Đi sâu vào các pháp môn và học thuyết chuyên biệt.
  • Audio Truyện Phật Giáo, Âm nhạc phật giáo: Cung cấp nội dung giải trí lành mạnh, giàu tính giáo dục.

Phật Pháp Ứng Dụng & Văn Hóa:

Tuvien.com không chỉ dừng lại ở lý thuyết mà còn hướng đến sự ứng dụng thực tiễn trong đời sống:

  • Phật pháp cho người bắt đầu: Hướng dẫn căn bản cho những người mới tìm hiểu.
  • VĂN HÓA: Bao gồm các mục như Truyện Phật Giáo, Chết & Tái sinh, Nghệ thuật sống đẹp, Thơ, Hình ảnh Phật Giáo.
  • Ăn chay: Cung cấp Hướng dẫn nấu chayTài liệu chữa bệnh liên quan, hỗ trợ Phật tử thực hành nếp sống thanh tịnh.

Đặc biệt: Ngôi Chùa Online – Nơi Phật tử Về Nương Tựa

Hiểu được rằng không phải Phật tử nào cũng có điều kiện đến chùa thường xuyên, Tuvien.com đã xây dựng một Ngôi Chùa Online độc đáo. Tại đây, quý Phật tử có thể thực hiện các nghi thức tâm linh ngay trên website:

  • Cúng bái thắp hương: Thể hiện lòng thành kính với chư Phật, Bồ Tát.
  • Cầu siêu, Hộ niệm: Thực hành các nghi thức tâm linh quan trọng cho người đã khuất hoặc người bệnh.

Tuvien.com chính là cầu nối tâm linh vững chắc, giúp mọi người duy trì việc học hỏi và tu tập Phật pháp, mang ánh sáng từ bi và trí tuệ vào cuộc sống hàng ngày. Hãy truy cập ngay Tuvien.com để khám phá kho tàng tri thức vô giá này!


Giác Ngộ - Có lẽ tôi sẽ mãi làm công việc của một kỹ sư chăn nuôi trong một trạm lợn giống quốc gia, nếu như không gặp báo Giác Ngộ. Báo Giác Ngộ đến như một cơ duyên để “đánh thức” ngòi viết của tôi sau nhiều năm quên lãng, tiếp lửa say nghề báo để rồi nhanh chóng sau đó tôi tìm được chỗ đứng trong một tờ nhật báo.

Gặp Giác Ngộ, tôi đã đổi nghề

Giác Ngộ - Có lẽ tôi sẽ mãi làm công việc của một kỹ sư chăn nuôi trong một trạm lợn giống quốc gia, nếu như không gặp báo Giác Ngộ. Báo Giác Ngộ đến như một cơ duyên để “đánh thức” ngòi viết của tôi sau nhiều năm quên lãng, tiếp lửa say nghề báo để rồi nhanh chóng sau đó tôi tìm được chỗ đứng trong một tờ nhật báo.

Thấm thoắt đã hơn 4 năm tôi chuyển hẳn sang làm phóng viên ở Thời báo Kinh tế Việt Nam, nhưng vẫn và sẽ tiếp tục là một cộng tác viên trung thành của báo Giác Ngộ.

21T6.jpg

Nhiều bạn bè học cùng trường thuở cũ, mỗi khi gặp lại thường đặt cho tôi câu hỏi: vì sao trước kia không thi vào trường báo chí mà lại chọn nông nghiệp? Câu trả lời thật đơn giản, thời học sinh tôi rất kém môn văn, chỉ khá các môn toán, lý, sinh. Suốt 12 năm phổ thông, tôi thường xuyên “ăn” điểm 3 hoặc 4 ở môn văn, họa hoằn lắm mới có lần được điểm 6. Điểm tốt nghiệp cấp 3 của tôi với toán 10, lý 10, văn 4, tiếng Nga 5 cũng là minh chứng xác thực nhất phản ánh sự học lệch thiên về các môn tự nhiên. Tôi chọn thi vào Trường Đại học Nông nghiệp I Hà Nội, vì nghĩ rằng nghề này sẽ phù hợp với sở thích môn sinh vật học và xuất thân con nhà nông dân chân lấm tay bùn. Ấy vậy mà khi trở thành sinh viên thì khả năng làm thơ lại bột phát xuất hiện. Thơ đến với tôi rất tình cờ, trong một lần về quê ăn Tết, tôi được mời đến tham dự chương trình thơ xuân của các cụ phụ lão ở xã nơi tôi sinh ra và lớn lên. Xã có CLB thơ, thành viên đều là các cụ cao tuổi với tuyên ngôn “thơ vườn ta đọc ta nghe/câu thơ chén rượu bạn bè chung vui”. Tổ chức đêm thơ xuân, họ mời thêm một số người trẻ đến nghe thơ để không khí đỡ tẻ nhạt. Nghe các cụ đọc thơ, bình thơ của nhau, tôi nảy ý định: sao mình không thử làm thơ, biết đâu có được một vài bài đăng báo sẽ khiến các cụ “thán phục”. Vậy là tôi cầm bút, tập chắp vần, viết được bài nào cũng gửi cho một vài tờ báo.   Chỉ vài tháng sau, bài thơ đầu tay của tôi được đăng trên báo Văn Nghệ, năm 1994. Một người bạn từng đoạt giải nhất kỳ thi học sinh giỏi văn toàn quốc và cũng là một cây bút khá nổi trong giới sinh viên thời ấy nói với tôi rằng: đăng được bài trên báo Văn Nghệ “già” (phân biệt với tờ Văn Nghệ trẻ) là cả một kỳ công. Chính cô bạn này mặc dù đã có hàng trăm bài thơ in trên rất nhiều loại báo, nhưng vẫn chưa một lần có tên trên báo Văn Nghệ. Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, tôi đâu biết báo nào đăng dễ, báo nào đăng khó. Chỉ thấy báo Văn Nghệ chuyên đăng thơ và truyện ngắn nên gửi thơ, vậy thôi.   Những năm giữa thập kỷ cuối cùng của thế kỷ 20, các tờ báo, tạp chí văn chương dành cho học sinh, sinh viên ra đời như nấm, từ báo Hoa Học Trò, Tuổi Xanh, Ước Mơ Xanh, Áo Trắng, Cà Mau, Nữ Sinh, Phượng Hồng, Bạn Ngọc... đến Văn Nghệ trẻ. Những CLB thơ văn của học trò cũng đua nhau nở rộ: CLB Văn học trẻ Hà Nội, Hội bút Hương Đầu Mùa, Gia đình Áo Trắng... Chúng tôi cũng gia nhập hầu hết các CLB như vậy, và coi thơ là sản phẩm hàng ngày. Chỉ trong vòng 2 năm cuối của thời sinh viên, tôi cũng đã có hơn 100 bài thơ và một số truyện ngắn được đăng trên hàng chục đầu báo khác nhau và cũng được giới thiệu “tiểu sử” kèm ảnh trên gần chục đầu báo của lứa tuổi học trò, để rồi sau đó được Hội Nhà văn Việt Nam mời tham dự Hội nghị Nhà văn trẻ toàn quốc (hội nghị cứ 3-5 năm tổ chức một lần dành cho những người chưa phải hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và có độ tuổi dưới 50). 

 Từ khi rời giảng đường đại học, tôi làm việc theo đúng chuyên môn của một kỹ sư chăn nuôi trong các trang trại lợn giống, gà giống. Công việc bận bịu, và do cảm xúc văn chương dường như đã cạn, thơ đột nhiên bỏ tôi ra đi không hẹn ngày tái ngộ. Ngòi bút “tắc tị” suốt nhiều năm trời, không thể viết được nữa. Nhiều lúc hoài niệm về những tháng ngày sôi nổi, tôi đã cố gắng cầm bút tập viết trở lại, nhưng câu chữ cứ như chạy trốn đâu hết. Họa hoằn lắm mới viết được, nhưng gửi bài đi cũng không thấy báo nào đăng cho nữa. Ký ức thời cầm bút cứ xa dần, chìm dần trong hoài vọng rồi tuyệt vọng, tưởng sẽ không bao giờ trở lại. Ba năm, 5 năm, rồi 8 năm đằng đẵng không có thêm một bài nào trên báo, tôi làm việc khép mình trong những dãy chuồng trại chăn nuôi với công việc giám sát kỹ thuật.
 Cho đến một ngày rằm như bao người dân đi lễ chùa, tôi tìm đến chùa Đại Phúc, ở làng Kẻ Sống - xã An Khánh, gần Trạm lợn giống quốc gia nơi tôi công tác. Vô tình thấy tờ báo Giác Ngộ của sư thầy trụ trì để trên bàn, tôi bèn mượn đọc. Tờ báo thật lạ lẫm đối với tôi, vì nội dung toàn viết về Phật giáo. Bất chợt, nhìn lên những cột kèo của chùa mọt ăn ruỗng loang lổ, ngôi chùa rất cổ và đã xuống cấp nghiêm trọng. Hậu điện của chùa đã sụp đổ, trơ lại các mảng tường rêu phong. Các cột cái bằng gỗ ở Tam bảo và thượng điện tuy rất to lớn, nhưng đã mối mọt nham nhở, có nguy cơ long gãy bất cứ lúc nào. Trong tôi chợt nghĩ, mình thử viết về ngôi chùa Kẻ Sống và gửi cho báo Giác Ngộ. Liên tiếp những bài viết về các ngôi chùa ở quanh nơi tôi công tác: Bí ẩn chùa Vằn, Hai ngôi chùa làng La Dương, Đại Phúc tự và chuông Kẻ Sống...  lần lượt được lên báo Giác Ngộ vào đầu năm 2005.   Ngòi bút của tôi đã thực sự được “đánh thức” sau nhiều năm im ngủ. Cứ sau mỗi bài gửi đi, tôi thường nhận được điện thoại của thầy Chúc Phú, biên tập viên của Báo Giác Ngộ và các thầy ở báo động viên tiếp tục cộng tác. Có một “hậu phương” sẵn sàng chờ đón những bài viết để đăng tải, từ đó cứ Chủ nhật hàng tuần là tôi tìm đến các ngôi chùa cổ ở Hà Tây (nay thuộc về Hà Nội) để xin các tư liệu viết bài cho báo Giác Ngộ. Cuối năm 2005, tôi được báo Giác Ngộ mời vào dự lễ khánh thành tòa soạn. Gặp gỡ các thầy trong Ban Biên tập, tôi được học hỏi rất nhiều về kỹ năng tác nghiệp trong lĩnh vực viết về Phật giáo. Đặc biệt, thầy Chúc Phú còn tặng tôi một chiếc máy ảnh, mặc dù là máy cơ chụp phim nhưng đã trở thành một dụng cụ giúp tôi thêm “chuyên nghiệp” hơn. Tìm hiểu về văn hóa Phật giáo, các di tích lịch sử trở thành niềm đam mê, và dần “ăn” vào máu thịt của tôi.   Với kiến thức Phật giáo được tích lũy dần trong quá trình viết bài cho báo Giác Ngộ, dần dà tôi còn viết về di sản Phật giáo đăng trên các báo An Ninh Thế Giới, Khoa học và Đời sống, Thế Giới Mới, Tiền Phong, Thế giới di sản... Phật giáo dường như trở thành đề tài độc đáo, nên những bài viết ngày càng được nhiều báo sử dụng. Bởi vậy, khao khát trở thành nhà báo chuyên nghiệp trở về trong tôi, và càng thêm mãnh liệt. Năm 2007, tôi đem tập phô tô hàng trăm bài báo đã được đăng (trong đó chiếm phần lớn là báo Giác Ngộ) đến Thời báo Kinh tế Việt Nam để xin làm phóng viên, và được Ban lãnh đạo ở đây nhận ngay vào làm việc. Tôi đã bỏ nghề kỹ sư nông nghiệp để trở thành nhà báo chuyên nghiệp.   Ở Thời báo Kinh tế Việt Nam, tôi được phân công chuyên viết về lĩnh vực nông nghiệp, nông dân, nông thôn... nhưng vẫn không thể từ bỏ được niềm say mê viết về Phật giáo, để tiếp tục bền bỉ cộng tác viết bài gửi Giác Ngộ cho đến tận bây giờ. Thời báo Kinh tế VN mặc dù có phóng viên khác được phân công theo dõi mảng văn hóa- du lịch, nhưng mỗi khi mùa lễ hội về, hoặc có các sự kiện du lịch lớn, thì các “sếp” lại phân công tôi “tăng bo” viết về các sự kiện này chứ không giao cho phóng viên chuyên trách mảng văn hóa-du lịch. Bởi vì, các “sếp” luôn tin tưởng ở vốn kiến thức của tôi về Phật giáo - lễ hội và di sản văn hóa.
 Thấm thoắt đã gần 7 năm cộng tác với báo Giác Ngộ và hơn 4 năm trở thành phóng viên tờ Thời báo Kinh tế Việt Nam, trong tôi đã đầy ắp những kỷ niệm của nghề, của nghiệp nhưng sâu sắc nhất vẫn là những ký ức tác nghiệp mảng đề tài Phật giáo. Hồi mới bắt đầu cộng tác với Giác Ngộ, một lần đến chùa Đậu (Pháp Vân tự) tìm hiểu về quyển sách cổ bằng đồng. Khi tôi bày tỏ muốn được thực mục sở thị và chụp ảnh quyển sách, thì sư thầy trụ trì chùa từ chối thẳng thừng: “Tôi đâu biết anh là ai, bây giờ đạo tặc nhiều lắm, không thiếu những kẻ đến tìm hiểu cổ vật để sau đó đột nhập vào lấy trộm”. Giải thích thế nào cũng không thể thuyết phục được sư thầy, tôi đành lủi thủi ra về. Sau này khi đã viết nhiều, không ít nhà chùa ở phía Bắc cứ tưởng tôi là phóng viên của báo Giác Ngộ, kể cả những ngôi chùa mà tôi chưa từng đặt chân tới. Đến nhiều ngôi chùa, tôi chỉ cần xưng tên là các thầy bảo: “Anh Khôi đấy à, thầy đọc nhiều bài của anh trên báo Giác Ngộ rồi”.   Một lần, nhận được điện thoại từ sư thầy trụ trì ngôi chùa Linh Ứng ở Nam Định, thông báo việc nhà chùa chuẩn bị tổ chức một sự kiện lớn, mời tôi về tham dự để đưa tin, viết bài. Nhưng vì những ngày đó tôi bận, nên nói rằng con không thể về tham dự được. Thấy tôi từ chối, sư thầy mắng: “Đây là sự kiện lớn cần phải viết tin. Anh là phóng viên của Báo Giác Ngộ, nếu không về tham dự, tức là anh không làm tròn trách nhiệm trong công việc!”. Có lẽ vui nhất là câu chuyện về chùa Đại Phúc - Kẻ Sống. Sau khi bài báo đăng vào năm 2005, tôi đem báo đến tặng các cụ phụ lão trong làng - những người đã cung cấp tư liệu, thông tin cho tôi viết bài. Hai năm sau, các cụ phụ lão ở Kẻ Sống đến tìm tôi và cho biết, bài báo được các cụ chuyển lên UBND xã, rồi chuyển lên huyện cùng với đơn thư khẩn thiết về sự quý giá và sự xuống cấp của di tích. Cũng nhờ bài báo, các cấp chính quyền đã đầu tư 3 tỷ đồng để trùng tu lại ngôi chùa Đại Phúc. Ngôi chùa đã được xây dựng lại. Tuy nhiên, bên cạnh niềm vui vẫn để lại trong tôi niềm ngậm ngùi hoài cảm, vì cũng như nhiều ngôi chùa khác ở Hà Nội, sau khi trùng tu người ta đã biến ngôi chùa Đại Phúc từ hàng trăm năm tuổi thành “một tuổi”.

Gần 7 năm làm cộng tác viên của Báo Giác Ngộ, với chất ngất kỷ niệm, biết bao nỗi vui niềm buồn không thể kể hết được. Nhờ Giác Ngộ mà tôi đã trở thành phóng viên chuyên nghiệp, bắt đầu từ một sự tình cờ nhưng lại là một cơ duyên. Và tôi đã đổi nghề…

Chu Minh Khôi


Về Menu

Gặp Giác Ngộ, tôi đã đổi nghề

処暑 の イラスト Ø tÃ Æ Đức התקווה 6 秋作文结尾优美语句 台超科技股份有限公司 狭山日高 tÆáng 協会けんぽ 産休 育休 b羅i tâm hoan hỷ 半紙の二つ折りとは お墓参り Chu Dai bi tương 300円 アクセサリー tứ đế อ บาสถ tự độ エニシング あかでみー賞 映画 アレルギー猫検査 山中城 ワード保存位置ずれる 豊岡鞄ショルダーバッグメンズ 怎么写小说 thõng 观宗寺香港 đà là ai đạo pháp của đức phật có phải 錫杖