Một câu chuyện đã qua nhưng nó lại làm tôi ghi nhớ, thi khoảng nó lại hiện ra trong trí nhớ tôi như một lời nhắc nhở Chuyện về một người cha gặp nạn, từ đó giúp tôi có cái thấy rõ hơn về quy luật vô thường Câu chuyện xảy ra cách đây được mấy tháng
Sinh tử như sấm chớp

Một câu chuyện đã qua nhưng nó lại làm tôi ghi nhớ, thi khoảng nó lại hiện ra trong trí nhớ tôi như một lời nhắc nhở. Chuyện về một người cha gặp nạn, từ đó giúp tôi có cái thấy rõ hơn về quy luật vô thường. Câu chuyện xảy ra cách đây được mấy tháng.
Ngày đầu buổi lễ khai mạc, chúng tôi được phân công ngồi ngoài phát thẻ trong “Khoá Bồi dưỡng NVTTTT” trong Tp.HCM, tôi tình cờ gặp một sự cố, tôi không biết gọi là có duyên hay hữu duyên nữa. Tôi lơ thơ mắt nhìn ra ngoài đường, dòng xe đang đua nhau chạy dưới trời nắng nóng của Sài Gòn, bỗng một tiếng động bên đường tôi đưa ánh mắt ra thì thấy chiếc xe chở dầu cán đụng rồi nghiến bánh qua một chiếc xe máy. Chiếc xe dầu dừng lại, người đàn ông đi xe máy mặc áo trắng đang nằm co lại dưới đường, tôi hoang mang, trong lòng thấy sợ... Những phút giây thoáng qua, tôi chợt nhớ tới mọi người thương của tôi, tôi thương họ nhiều hơn, tôi thương vì ngày ngày họ thường phải đi ra đường, đua chạy với dòng người mà không có sự bảo vệ an toàn nào tuyệt đối…

Tĩnh tâm lại tôi thấy nhiều người bắt đầu sát lại chú, một anh qua đó xem kể lại, "chú đó té máu chảy quá trời luôn, người ta đắp khăn che mặt chú rồi"... Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện ra câu A Di Đà Phật... Những câu hỏi hiện ra trong tôi: Người thân của chú đã biết tin chưa? Chắc con cháu đang gấp gáp tới bên chú... Tôi bắt đầu thấy các anh đồng nghiệp của tôi cầm máy ảnh, máy quay từ bên Thiền viện chạy nhanh qua bên đường đó để tác nghiệp...

Nghiệp làm không chánh thiện,
Làm rồi sinh ăn năn,
Mặt nhuốm lệ, khóc than,
Lãnh chịu quả dị thục.
” 

Những ngày về Hà Nội trời mưa rất to, có cả những tiếng âm thanh vang cả vùng trời, có cả những tia sáng loé lên rồi vụt tắt, chúng thay nhau loé lên chơi đùa giỡn với con người bên dưới, chúng reo vui, hò hét khi có người chạm phải tia chớp của chúng, cả vùng trời âm vang tiếng sấm ùm ùm bên tai, như khích lệ cái thành quá đó của chúng vậy. Chúng lấy sự đau khổ của người khác làm thú vui. Nhưng này bạn, bạn cứ vui đùa đi, vì tôi biết bạn cũng không có nhiều thời giờ cho việc đó đâu, rồi mấy chốc bạn cũng phải tự ra đi thôi... Dù sao cũng cảm ơn bạn đã tới, tới để giải thoát một kiếp đã bao lầm lỗi, một kiếm vô minh và một kiếp tràn đầy nghiệp lực trong tự tính bản thể. 

Đó là bài học hay và sâu sắc, nó đã nhắc nhở và làm cảnh tỉnh tâm thức trong tôi rất nhiều, nhắc nhở cho tôi biết về sự sống nhanh và ngắn, giữa sinh và tử, giữa sự vui chơi hào nhoáng bên ngoài chỉ là sự hưởng thụ thú vui ngắn ngủi của đời, nó không mang lại an lạc thực sự và bền lâu trong tôi.

Con tôi, tài sản tôi, người ngu sinh ưu não
Tự ta, ta không có, con đâu, tài sản đâu?


Cái chết đang diễn ra trong mỗi giây, mỗi phút, ngay trong giờ phút hiện tại. Rằng đó là chuyện thường tình khi hiện hữu ở cuộc sống trần tục này, đụng xe hay tai nạn về vấn đề gì hàng ngày có biết bao nhiêu vụ, nhưng cái đáng giá là những bài học từ chính cái thấy của bản thân. 

Tôi chợt nhớ rằng giải thoát một kiếp người, dù bị mất do bệnh tật, hay đụng xe... thì đó chỉ là một phương tiện để giải thoát kiếp một thân người… đó là thời giờ cho thân xác được nghỉ ngơi và đi tới giải thoát hoàn toàn… 

Nó giúp cho tôi nhận ra bài học lẽ sống của cuộc đời, sự hi sinh của người này sẽ là cơ hội của người kia... Có lẽ chúng luôn xoay quanh mấy chữ sinh-lợi-nghiệp-lão-tử... và có phải sự sống luôn có mặt đồng thời với cái chết, không có trước mà cũng không có sau. Sự sống không thể tách rời khỏi cái chết. Nơi nào có sự sống thì nơi đó có cái chết và nơi nào có cái chết thì nơi đó có sự sống? 

Một kiếp người chỉ trong tích tắc, một chặng đường với bao vất vả, lam lũ, có sự tính toán, tính tới tính lui để làm lợi về mình, bao nhiêu năm làm người mục đích chỉ để kiếm tiền, tài vật mà không biết rằng những thứ đó họ phải buông xuôi, một khi nhắm mắt từ giã cõi đời với hai bàn tay trắng.

Tôi thương xót khi tôi không thể làm cho mọi người bên tôi hiểu, cho họ có niềm vui thực sự, cho họ hiểu tình thương và niềm an lạc thực sự là cái gì… Bởi vì có lẽ nghiệp lực trong tôi vẫn còn có quá nhiều, vọng tầm tứ cũng nhiều… Nhưng tôi sẽ có gắng ngày hoàn thiện mình hơn vì tôi có thời gian làm bạn nhắc nhở.

Cảm ơn mọi thứ ngày hôm nay tôi vẫn bình an, người thương của tôi vẫn bình an, tôi cảm ơn rất nhiều, tôi thấy hạnh phúc và biết ơn về điều đó.

Diệu Minh - Vườn hoa Phật giáo

Về Menu

sinh tử như sấm chớp sinh tu nhu sam chop tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

18 loi phat day ve tinh yeu dang suy ngam mÙc chua bao loc em la ai hanh phuc va phuoc duc trong thien quan chùa thiên ấn tho dia Kính cÃÆn su truyen thua ni gioi dac phap trong lich su phat đạo tràng trong phật giáo và công tác 8 Các thực phẩm phụ nữ đang cho con bú trì Blogger và mẹ chenh venh ghep lai nåç phat 10 dấu hiệu cảnh báo ung thư không nên hà tĩnh thông báo về khóa tu mùa hè năm để lòng nhẹ nhàng bình an Thái Bình Đại đức Chánh thư ký PG Sốt trong thai kỳ làm tăng nguy cơ trẻ cua tiến トO Nhờ thờ Phật mà thoát khổ la prajnatara tu sanakavasa ngoc thiên Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn Dựng tượng Quách Thị Trang trước 7 cách tránh say tàu xe tin tuc phat giao co tinh yeu nao hon tinh yeu cua cha va me hoạ uÑng trong tôi luôn có phật bóng Giảm cân bằng mật ong và quế buc thu noi tieng cua cha gui cho con trai chùa yên lạc Thiền Viện Sùng Phúc Cảnh đẹp Hà thuÑc ÐÑÑ màu Linh Giảm béo bụng bằng trái cây do oi Kem Lễ húy kỵ vua Cảnh Thịnh tại chùa Cây hoa gạo ngôi tháp cổ và Thầy tôi à Có chỉ số BMI bình thường chưa chắc テ ï¾ ï½½