“khổđaulàmộtcáigìđócóthậtnhưnghạnhphúccũnglàmộtđiềugìđócóthật”.
Rồichàng lạiviết“nhữngđiềukiệncóthểlàmchotahạnhphúccórấtnhiều,ngaybâygiờvàởđây.
Tôinhớchàngđãtừngviết
Cólầnchàngnóivớitôi“Ướcgìtấtcảmọingườitrênthếgiớinày,aicũngđượcsốngtrong anbình,hạnhphúc.Mọingườibiếtthươngyêunhau,biếttôntrọngnhaukhôngailàmhạiai vàbiếttôntrọngsựsốngcủanhữngsinhvậtkhácsốngxungquanhmình.”
Thờigianquakhitôicómaymắnởcùngchàng,đượcchàngsửdụngdòngmựctrongngườimình đểchuyểntảinhữngthôngđiệpcủachàng,chuyểntảinhữngướcmuốncủachàng.Thờigiannày tôithấymìnhlàngườihạnhphúcnhất.
Dòngmựctrongngườitôichínhlàmạngsốngcủatôi.Dòngmựcvơiđidầncũngcónghĩarằng mạngsốngcủatôicũngđangngắnlại.Nhưngđiềunàykhônghềlàmchotôibuồnchútnào,bởi vìtôibiếtnhờchàngmàtôitrởthànhmộtcâybútcóíchchocuộcđời.Nhờchàngmàtôi thấycuộcsốngmìnhcógiátrịvàđángsống.
Tôinhớcóaiđãtừngnói“cuộcsốnggiốngnhưmộtcuốntruyện,điềuquantrọngkhôngphảilà
nódàihaylànóngắnmàlànóhayhaylàdở”.Câunóinàyđãinsâuvàotrongtâmtrí tôi.Vànólạihiệnrõnéthơnkhidòngmựctrongtôiđãđếnhồikếtthúc.Tôibiếttôichỉ cóthểgiúpchàngviếtđượcmộtdòngnữathôi.Tôikhôngbiếtchàngsẽviếtdòngchữgìnhưng tôithấymìnhhạnhphúcvìvẫncóchàng.Tôithấymìnhhạnhphúcvìchàngsẽsửdụngmực trongngườitôiđểviếtcâucuốicùngcủacuộcđờitôi.Rồichàngviết“giâyphútnàylàgiây phúthạnhphúc”.
Lúcnàyđâygiọtmựccuốicùngtrongngườitôichỉcòncóthểđủchomộtdấuchấmcâu.Tôi nguyệnbiếndấuchấmcâuđóthànhmộtnụcườihạnhphúc.Khibạnthấydấuchấmcâunàocónụ cườihạnhphúcthìbạnbiếtrằngđóchínhlàgiọtmựccuốicùngcủatôi.Vàđócũngchínhlà nhữnggìchàngmuốnchiasẻchotấtcảchúngta“giâyphútnàylàgiâyphúthạnhphúc.”
Bích Ngọc (Tuvien.com)