Tuyển tập 10 bài Số 135 - thơ Mặc Giang (Từ bài số 1341 đến số 1350)Tuyển tập 10 bài Số 135 - thơ Mặc Giang (Từ bài số 1341 đến số 1350)
*** 2. BIÊN HÒA - CHỢ QUÁN XÁC XƠ *** 3. AI THƯƠNG THẦY CHÙA? *** 4. NHỚ CHUYỆN VÂN TIÊN *** 5. GIẤC NGỦ QUÊ HƯƠNG *** 6. NHƯ CÁNH CHIM BAY *** 7. VỌNG CỐ HƯƠNG Ta viết bài thơ vọng cố hương *** 8. TIẾNG VỌNG NÚI RỪNG *** 9. THƯƠNG CỘI TÙNG GIÀ *** 10. AI VUA, AI CỌP?
1. ĐỪNG TAN TRO BỤI TÂM HỒN
Trăng sao kia nhấp nháy giữa lưng trời
Đom đóm nhỏ lập lòe soi đêm tối
Ai đánh động, khua thành đồng vách núi
Tiếng vô cùng lộng gió thét uy linh
Biển Đông trêu sóng Cá Kình
Trường Sơn cợt núi hỏi mình là ai
Gập ghềnh biển rộng sông dài
Ôm bong bóng nước phơi đài sắt son
Sỏi đá kia xây xát dẫu hao mòn
Đường trường xa vạn lý tri mã lực
Đèo heo hút chông chênh ngàn đáy vực
Núi liền đồi khiếp đảm vạn sơn khê
Đã non, thì phải nặng thề
Đã nước, thì phải sắt thề cùng non
Nếu không, nào ngại mất còn
Cơ đồ lịch sử ra hồn gì đâu
Tang thương mới thấm biểu dâu
Bọt bèo mới thấm bờ lau đá vàng
Đường nhựa nắng cháy chói chan
Mới thương đường đất cái quan thuở nào
Dù đi Bắc Đẩu, Nam Tào
Nhớ thương thôn dã trăng sao quê mình
Ngàn năm, trúc vẫn xinh xinh
Ngàn đời, tre vẫn thắm tình hương quê
Lối xưa còn đó, ai về
Đường xưa còn đó, lỗi thề chi nhau
"Ra đi nhớ trước nhớ sau
Nhớ nhà mấy cột nhớ cau ấy buồng"
Ra đi nhớ nước nhớ nguồn
Nhớ cây nhớ cội nhớ vuông chưa tròn
Lửa tàn còn chút sắt son
Đừng tan tro bụi tâm hồn Việt Nam.
Tháng 11 – 2009
Người ta đại lộ thênh thang
Còn mình tiểu lộ bò càn lăn quay
Chặt chân chưa đã, chặt tay
Bôi nhau chưa đã, xát mày trấu tro
Tưởng rằng bốn biển hải hồ
Nào ngờ chết dí ao hồ vũng sâu
Người ta đại lộ bắc cầu
Còn mình tiểu lộ bể đầu nhói tai
Thùng thình áo mão cân đai
Xong rồi ủm thủm nằm dài trùm chăn
Tâm can đeo đá nặng oằn
Tự tình dằng vặc vết hằn không pha
Người ta bốn biển là nhà
Còn mình nhân ngã ta bà chưa thôi
Núi cao thương nhớ đỉnh đồi
Cội nguồn xa xót sông ngòi biển khơi
Cũng mang một kiếp trong đời
Mà sao khô kiệt lở bồi không tan
Người ta đại lộ dọc ngang
Còn mình tiểu lộ bẽ bàng ngó nhau
Ngựa đau đày đọa con tàu
Trông qua xem lại một màu tiêu sơ
Tưởng rằng ngất ngưởng phất cờ
Nào ngờ lưng cọp vật vờ sởn gai
Người ta đại lộ đường dài
Còn mình tiểu lộ miệt mài trầm kha
Hình như chung một mái nhà
Mà sao sĩ nhục đẫy đà thế ni
Oan khiên nghiệp dĩ chứ gì
Tu tu rị rị lạ hì Tào Khê
Trần sa nhiễu loạn tứ bề
Một li không dứt đường về còn lâu
Người ta đại lộ dìu nhau
Còn mình tiểu lộ chì thau nhấn bùn
Thằng điên ngó lại thằng khùng
Biên Hòa - Chợ Quán lùng bùng ai hay
Biên Hòa - Chợ Quán khổ thay
Biên Hòa - Chợ Quán cho dày xác xơ!!!
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
"Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời Dì ghẻ mà thương con chồng"
Mấy đời, ngoại đạo, quạ giòng
Hội hè, đình đám lòng vòng chao tương
Mấy đời tráo đấu cân lường
Mấy đời giảo hoạt mà thương Thầy chùa
Xôi chè, chuối oản, nó lùa
Xong rồi ngoảnh mặt, nó bừa ra tro
Mình thì ôm cái mặt mo
Co đầu, rút cổ, thụt giò, phỏng tay
Thế thời, thời thế xưa nay
Chính em chính chị xéo giày nát tan
Thế nhân, nhân thế bẽ bàng
Mấy ai thương cảm đầu tròn áo vuông
Kéo màn, hết cảnh, xong tuồng
Nhà chùa đóng cửa, hậu trường te tua
Mấy đời nắng biết thương mưa
Thầy chùa mới biết thương chùa mà thôi
Thiều Nguyên khuất núi nghiêng đồi
Thanh Minh hụt hẫng đứng ngồi sao yên
Vũng sâu nặng trĩu ưu phiền
Trong ngoài ập phủ đảo điên tư nghì
Mấy đời bạc bẽo thương chì
Ô hay cửa Phật từ bi thăng trầm
Mấy đời ớt hiểm rau răm
Trộn thêm rau đắng tỏi hành, xé môi
Uống nước, còn nuốt chưa trôi
Bừng bừng mặt mũi đã đời biết chưa???
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
Ngồi chơi nhớ chuyện Vân Tiên
Cụ Đồ tên Chiểu của miền Bến Tre
Đâu cần ông Phán, ông Nghè
Mà sao thiên hạ học, nghe quá chừng
Cái thời Pháp thuộc vẫy vùng
Tay sai, bán nước ùn ùn lên mây
Cụ mù, dạy học qua ngày
Giữ gìn quốc thể, bọn Tây đừng hòng
Cơm rau, dưa muối cũng xong
Chức tước, danh vị, Cụ quăng ra đường
Hễ ai sĩ nhục quê hương
Cụ Đồ một chữ cái phường vong nhân
Hễ ai sĩ nhục quốc dân
Cụ Đồ một chữ ngu đần ô danh
Hễ ai vân cẩu tranh giành
Cụ Đồ một chữ Đỏ - Xanh trên đầu
Hễ ai nhân ảnh tham cầu
Cụ Đồ một chữ không trâu thì bò
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Gặp bọn hại đạo, mặc đồ chạy ra
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Gặp bọn giảo hoạt, ném ngà chạy vô
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Gặp bọn nịnh hót, vất đồ chạy ra
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Gặp bọn danh lợi, chửi mà chạy vô
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Gặp bọn thủ đắc, phất cờ chạy ra
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Gặp bọn bất chính, ném cà chạy vô
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Gặp bọn điếm nhục, quật mồ chạy ra
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Gặp bọn nhân ngã, chết bà chạy vô
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Gặp bọn mục hạ, chết mồ chạy ra
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Gặp bọn tán tận, hết đà chạy vô
Nhớ thương Đình Chiểu cụ Đồ
Trẻ con lớn nhỏ hoan hô dậy trời
Chia hai sinh hoạt vui chơi
Câu câu chữ chữ muôn lời thật hay
Nếu cần, đối đáp suốt ngày
Câu kia chữ nọ khéo bày dễ thương
Cụ Đồ nay đã mục xương
Mỗi khi nhớ Cụ, thắp hương niệm tình
Vân Tiên lục bát tài tình
Câu sáu câu tám bóng hình quyện nhau
Vân Tiên có trước có sau
Dù văn hay võ, làu làu Vân Tiên.
Tháng 11 – 2009
Mười năm lẻ ta xa miền nước ngọt
Xa ruộng vườn ôm ấp bóng cây xanh
Dòng kênh nhỏ lục bình trôi man mác
Khói lam hòa hơi thở quyện mái tranh
Miền đất sống những ngày ta khôn lớn
Cơm đồng quê hạt lúa chín mộng vàng
Công cha ta với tháng ngày tần tảo
Và mẹ hiền chín tháng đã cưu mang
Khơi mạch sống tươi màu bên nương rẫy
Nước quê nghèo pha lẫn vị phèn chua
Tình đầm ấm bên trời xanh thơ ấu
Không tị hiềm ngoài lời nói phân bua
Trong hơi thở nghe tình thêm khắn khít
Gió thanh bình âm hưởng khúc dân ca
Đồng ruộng xanh cánh cò in trăng trắng
Nắng trên cành lau lách cũng thiết tha
Mười năm lẻ ta chưa về quê cũ
So tuổi mình trong hiện tại mà thương
Cứ muốn nghe trong đời hơi thở cũ
Và một lần xin giấc ngủ quê hương.
LÊ NGUYÊN CHÂU
(bài này QH biết đã khoảng 15 năm)
Đã mười năm xa quê hương biền biệt
Hai mươi năm, còn gì nữa xa quê
Ba mươi năm, thôi, nói nữa chi hè
Thắp đom đóm lập lòe soi viễn xứ
Ta nhớ lắm, mái nhà tranh bếp lửa
Ta thương lắm, tiếng tí tách củi khô
Bóng mẹ già chiều tối đợi con về
Rồi cả nhà ấm no cơn đói lạnh
Ta nhớ lắm, bác nông phu nặng gánh
Ta thương lắm, dân quê vụ ngày mùa
Dưới đồng sâu, em cấy lúa đỡ mưa
Trên đồng cạn, anh tay cày chống nắng
Dân quê nghèo nhưng tình sâu nghĩa nặng
Tiếng tự tình vang xóm dưới thôn trên
Nơi chôn nhau, ta đâu biết mà quên
Nhưng núm rốn, mẹ cắt ra từ đó
Qua mười năm, tưởng rằng quên dần nhớ
Hai mươi năm, thêm chồng chất sao quên
Ba mươi năm, rong rêu phủ bên thềm
Gió hiu hắt mỗi đêm về vẫy gọi
Cõi trời quê phơi phương đài mòn mỏi
Chốn tha phương mờ mịt kiếp không nhà
Càng thương thêm tiếng nói của quê cha
Càng nhớ thêm tiếng tự tình đất mẹ
Cánh chim bay, dễ gì về tới tổ
Dù bay về, tổ cũ tìm đâu ra
Phải không chim sao vội vỗ bay xa
Nhanh đi nhé, kẻo hoàng hôn khuất núi!
Tháng 11 – 2009
Từ bài Giấc ngủ quê hương của Lê Nguyên Châu
do Thầy QH tặng, tôi viết bài này.
Mặc Giang
Khi xa mới biết kiếp tha phương
Quê nhà một cõi trời cô đọng
Thăm thẳm hồn đau nát đoạn trường
Những ai mang kiếp sống xa nhà
Mới thấu lòng thương hình bóng cha
Nhớ mái quê nghèo nơi đất mẹ
Lá me chi lắm những la đà
Ve kêu não nuột mỗi trưa hè
Thương quá đi thôi, một tiếng Me
Nhớ quá đi thôi, tình phụ tử
Gập ghềnh sóng vỗ nước chìm khe
Khi xa mới thấu những tư lường
Sung sướng gì nghe tiếng cố hương
Lại bắt băng ngang tình cố quận
Một thương kéo nhớ đến ngàn thương
Nếu ai bỏ mất tiếng quê hương
Sống cũng thừa thôi kiếp mộng thường
Lưu lạc lung linh hồn nghĩa địa
Bụi mờ đan kín cỏ phơi sương
Ai ai cũng có một quê hương
Vẫn biết ra đi, biệt dặm trường
Chim chóc còn mong về tổ ấm
Làm người ray rức vọng tơ vương
Nắm lên chút đất của quê cha
Nặng trĩu trên tay bóng mẹ già
Một cõi trời quê tràn khối óc
Trong lòng sâu thẳm tiếng gia gia
Quê hương tôi viết, đừng nghe đau
Bạc trắng hoa cau, hỏi mấy màu
Vạn dặm trường xa, hỏi mấy nhịp
Vàng lên cát đá bãi nương dâu.
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
Ta đứng giữa rừng khuya khua gió núi
Tiếng uy linh vang vọng bốn phương trời
Hỡi núi rừng kỳ vĩ của ta ơi
Ai đánh đổ nổi thành đồng vách núi
Khi đêm đến, rùng rợn thêm bóng tối
Khi ngày lên, khiếp đảm thêm điệp trùng
Ai vô đây, bé nhỏ giữa núi rừng
Bước từng bước rụt rè trong kinh dị
Ngước mỏi ót chưa qua đầu đỉnh núi
Cúi mỏi cổ chưa nhìn hết hố sâu
Lại còn đèo, còn dốc nữa, ôi thôi
Đừng giỡn mặt nghe, hỡi thế nhân bé bỏng
Trời còn sợ mỗi đông về giá lạnh
Đất còn kinh mỗi hạ đến khô khan
Tím cho tím lòng, tím ngắt thu sang
Xuân mỉm nụ, cho trần gian dễ thở
Tội nghiệp không, hỡi những ai Thế Lữ
Một ly sơn cả kiếp nhớ thương rừng
Nhớ đồi non nghiêng vách núi điệp trùng
Hát trăng sao lộng ngân hà xao quyến
Vũ trụ kia, một khi ta lên tiếng
Tiếng vang rền đẩy nhịp kéo nhau đi
Khua thanh âm ngân vọng đến kiêu kỳ
Cho rừng núi thêm uy linh cao cả.
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
Thương thay cho cội tùng già
Ngồi trơ gốc cội giữa nhà trần gian
Nhìn ra lối dọc đường ngang
Trông vào bốn vách khép màn đóng khung
Tùng ơi tùng hỡi là tùng
Bách ơi là bách cùng chung phận nầy
Nghe tùng ngất ngưởng trời mây
Nào hay một cõi niềm tây ngỡ ngàng
Nghe bách vượt bóng thời gian
Nào hay phớt gió mây ngàn thế thôi
Được mang tiếng quý trong đời
Bốn mùa chết đứng chịu trời ai hay
Nói ra xấu mặt hổ mày
Âm thầm heo hút nỗi này tình kia
Buồn trông cánh nhạn chiều về
Chim hồng bạt gió tứ bề xa bay
Cội tùng một gốc khô cây
Đất trơ đá cuội xát xây thân tàn
Cao chi, cho lắm phong trần
Trọng chi, cho lắm cơ cần tim đau
Xanh xanh cũng chỉ một màu
Cõi cằn cũng chỉ bàu nhàu bèo mây
Cội tùng trông bách thương thay
Thế gian ai muốn thân nầy tặng cho.
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
Ta có nghe câu Một rừng không hai cọp
Thế mới gọi là Chúa tể sơn lâm
Để cho núi rừng huyền bí uyên thâm
Tăng kỳ vĩ giữa đất trời cao rộng
Có những khi gầm gừ, vươn vai, thét rống
Có những khi lầm lũi, khép kín, âm u
Cho rừng sâu thêm hun hút mịt mù
Cho núi thẳm thêm cao kỳ rùng rợn
Nghe tiếng cọp, ai mà không phát ớn
Giữa núi rừng, ai không khiếp uy linh
Có biết đâu, cọp cô độc một mình
Cả đêm ngày trầm ngâm vua một cõi
Lỡ sinh ra, biết làm sao thoát khỏi
Sung sướng gì mang tiếng gọi sơn lâm
Chúa gì chúa, chỉ có chúa âm thầm
Sống thui thủi một mình trong cô độc
Ta có nghe câu Gần vua như gần cọp
Vua dễ gì gần gũi với dân thường
Cọp dễ gì bầu bạn khách tương lân
Tiếng thì có nhưng làm sao có miếng
Lỡ làm vua, nên cân đai chịu trận
Lỡ làm cọp nên khoác bộ rằn ri
Lột xác ra vốn thật chẳng có gì
Cũng một đống bầy nhầy khốc khô lở lói
Vua gì mà vua, cọp gì mà cọp
Biết bao nhiêu ông vua, thèm cuộc đời dân giã quá đi thôi
Biết bao nhiêu con cọp, xót xa cho thân phận núi đồi
Ai có hiểu, và ai không có hiểu???
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
Bích Ngọc (Tuvien.com)