•
Mục Lục
• Lời giới thiệu
•
Phần 1
1.
Nai Mẹ Thương Con Đứt Ruột
2. Vượn Sầu Rơi Lệ
3. Vua Thành Thang
Mở Lưới Của Thợ Săn
4. Tử Sản Nuôi Cá
5. Bảo Vệ Sanh Mệnh
Loài Vật Được Thêm Tuổi Thọ
6. Dùng Voi Chở
Mước
7. Cứu Chim Sẻ,
Được Vòng Ngọc
8. Phật Cắt Thịt
Mình Thế Thịt Chim Bồ Câu
9. Bầy Lươn Xin Cứu
Mạng
•
Phần 2
10.
Bị Cắt Đứt Lưỡi Vì Dao Mổ Trâu
11.
Kêu Thương Suốt Ba Tháng
12.
Vì Lòng Nhân Bảo Vệ Chim Non
13.
Đào Ao Phóng Sinh
14.
Ở Hiền Gặp Lành
15.
Cứu Rồng Được Bảo Vật
16.
Cứu Đàn Kiến, Tăng Tuổi Thọ
17.
Cứu Rùa Được Phong Thần
18.
Khuất Tiên Sinh Thả Cá Lý
•
Phần 3
19.
Bầy Chim Chôn Cất Vị Ân Nhân
20.
Nhờ Phóng Sinh Mà Khỏi Chết Chìm
21.
Nhờ Cứu Loài Ong Mà Thoát Khỏi Tử
22.
Hồn Lên Cõi Trời
23.
Người Giữ Lưới Săn Thả Thỏ Chạy
24.
Đem Chôn Thịt Biếu
25.
Công Đức Chép Kinh Giải Được Oan Gia
26.
Ba Kẻ Câm Ngọng
27.
Con Ba Ba Chữa Lành Bệnh Hiểm
28.
Gà Mổ Mắt Cọp
•
Phần 4
29.
Làm Lành Thoát Khỏi Ách Nạn
30.
Bà Cụ Hiền Lành Được Sống Lâu
31.
Tuổi Thọ Có Thể Tăng Thêm
32.
Phóng Sinh Tăng Tuổi Thọ
33.
Tạo Hóa Vãn Hồi
34.
Tái Sinh Thọ Phước
35.
Kẻ Tàn Ác Chết Thảm Khốc
36.
Cái Chết Thê Thảm Đáng Sợ
37.
Hàng Vạn Con Chết Trong Nháy Mắt
38.
Nhờ Giữ Giới Sát Mà Khỏi Bị Bắt
•
Phần 5
39.
Giết Rắn Hại Đến Con
40.
Bầy Lươn Báo Thù
41.
Hãn Độc Bị Cụt Lưỡi
42.
Quét Ốc Nhồi Gieo Mầm Phước
43.
Bắt Ếch Bị Quả Báo
44.
Kẻ Hung Tàn Bị Ác Báo
45.
Dùng Đồng Tiền Oan Nghiệt, Bị Quả Báo
46.
Tội Lỗi, Chết Cũng Không Che Đậy Được
47.
Sát Sinh Bị Quả Báo Nhãn Tiền
48.
Ếch Đòi Mạng
•
Phần 6
49.
Giết Ba Ba Bị Quả Báo Rục Thây
50.
Thay Đổi Số Phận Nhờ Lòng Từ
51.
Bị Nước Cuốn Vì Sát Sinh
52.
Con Giãi Đến Đòi Mạng
53.
Ở Hiền Gặp Lành
54.
Chim Nhạn Đau Khổ Vì Chia Lìa
55.
Thả Rắn Được Ngọc
56.
Ba Ba Chữa Bệnh Cho Nữ Tỳ
57.
Loài Thủy Tộc Giải Độc
58.
Ngư Tộc Du Hành
•
Phần 7
59.
Tín Đại Sư Cầu Mưa
60.
Thả Chồn Thoát Được Tai Ương
61.
Con Rít Nghe Kinh
62.
Mười Một Kiếp Làm Thân Bò
63.
Hồn Chịu Nỗi Khổ Của Trâu Cày
64.
Thân Người Mà Đầu Trâu
65.
Lửa Sấm Sét Thiêu Người
66.
Gia Đình Tan Nát Vì Tội Giết Trâu
67.
Giết Trâu Bị Quả Báo Nhãn Tiền
68.
Cắm Đầu Vào Nồi Vì Bạo Sát
•
Phần 8
69.
Quả Quyết Hoàn Thành Việc Nhân
70.
Xương Cốt Nát Bấy Vì Bị Đánh
71.
Bị Chó Cắn Một Cái Mà Chết
72.
Lúc Lâm Chung Làm Chó
73.
Bắn Chim, Chim Trả Thù
74.
Cứu Vật Vật Trả Ơn
75.
Giết Heo Bị Quả Báo Khốc Liệt
76.
Sét Đánh Kẻ Tham Tàn
77.
Giết Dê Biến Thành Dê
78.
Bắn Nai Bắn Nhầm Con Mình
•
Phần 9
79.
Tham Thực Cựu Thân
80.
Làm Điều Nhân, Con Vinh Hiển
81.
Công Đức Ăn Chay
82.
Làm Lành, Chuyển Họa Thành Phúc
83.
Nguyên Nhân Của Sự Chết Chóc
84.
Loài Nhái Báo Ân
85.
Cứu Gà Thành Ra Cứu Mình
86.
Nghe Kinh Được Sinh Lên Trời |
Truyện Cổ
SỰ TÍCH CỨU VẬT PHÓNG SINH
Tác giả: Pháp sư Tịnh Không - Việt dịch: TT. Thích Phước Sơn
______________________________________________________________________________
1. Nai Mẹ Thương Con Đứt Ruột
Rừng hoang vắng vẻ, phong cảnh hữu tình, ánh nắng chiếu khắp mặt đất soi
tỏ rừng thiêng, khiến cho đồi núi chập chùng trở nên quang hoa đẹp đẽ.
Khe nước sóng gợn lăn tăn, cảnh sắc thanh u tịch tĩnh. Bỗng nhiên một
bóng người lướt qua bên dòng suối nhỏ, đến một khoảng đất trống, đứng
nhìn khắp bốn bên, đường như đang theo dõi một đối tượng nào đó.
Trang thanh niên đó mặt vuông, tai rộng, mày như lưỡi kiếm, mắt tựa hổ
lang, đầu đội khăn vuông, tay trái xách cung, hông phải mang tên, khí vũ
hiên ngang, thần sắc lẫm liệt. Đó là Hứa Chân Quân, một tráng sĩ vốn say
mê thú săn bắn và ưa thích cảnh trí rừng núi thiên nhiên.
Thoắt nhiên, một chú nai con từ trong rừng vọt ra. Hứa Chân Quân mừng
rỡ, trương cung, lắp tên; rồi một lằn tên phát ra, chú nai con lảo đảo.
Tráng sĩ sung sướng, toan chạy vội tới; bỗng thấy một con nai mẹ từ đâu
phóng đến. Nai mẹ đến nơi, thấy nai con đang bị thương nằm quằn quại,
mắt nó tuôn lệ, liền lấy lưỡi liếm vết thương cho con.
Quang cảnh ấy diễn ra trong khoảng chừng một bữa ăn, thì nai con lăn ra
bất động. Nai mẹ xiết nỗi bi thảm xót thương, nằm quằn quại trên mặt đất
được một lát liền tắt thở. Hứa Chân Quân vô cùng kinh ngạc, bèn rút ra
một con dao lớn, mổ ruột con nai mẹ để xem, thì thấy ruột nó đứt ra từng
khúc. Ý hẳn vì thầy con chết, đau thương quá độ mà đến nỗi gan vỡ, ruột
đứt. Hứa Chân Quân hết sức xúc động, ân hận về tội lỗi mình đã gây ra,
lập tức bẻ gãy cánh cung, vứt tên xuống suối, rồi bỏ nhà vào núi, tìm
thầy học đạo. Trong vòng mười năm, công phu thuần thục, ông liền chứng
được đạo quả giác ngộ.
2.Vượn Sầu Rơi Lệ
Vào một buổi chiều xuân, một đội kinh mặc áo giáp trụ rực rỡ, chạy nhanh
như điện chớp, vượt qua quãng rừng hoang. Ở phía sau đoàn kinh có mấy
người mang kiếm theo hầu một vị đại tướng. Đàng sau vị đại tướng lại có
một chiếc xe song mã đường đường lộng lẫy; người ngồi trong xe ấy là một
bậc quân vương đương thời - Sở Trang Vương.
Cứ mỗi năm một lần, nhà vua xuất cung đi săn bắn cho khuây khỏa nỗi u
buồn nơi chốn hoàng cung.
Sở Trung Vương có một viện đại tướng là Dưỡng Do Cơ. Kỹ thuật bắn cung
của ông cực kỳ điêu luyện, trăm phát trăm trúng, nên rất được vua Sở
thương yêu và tin tưởng. Khi đoàn săn bắn vào rừng, lùng sục khắp nơi,
thì nai dê, chồn thỏ bỏ chạy tứ tán. Tại giữa rừng sâu có một cây cổ thụ
cao vút tận trời xanh. Trên cây có một con vượn già đang vui đùa chuyền
từ cành này sang cành khác. Sở Vương lập tức ra lệnh cho Dưỡng Do Cơ hạ
ngay con vượn ấy.
Dưỡng như con vượn ấy hiểu được tiếng người, trông thấy Dưỡng Do Cơ đột
nhiên phi ngựa tới, nó bèn lấy tay che má mà khóc, nước mắt chảy ròng
ròng, kêu la rất bi thảm. Sở Vương liền ra lệnh cho Do Cơ ngưng bắn và
hỏi ông: "Vì lẽ gì mà vượn già che mặt khóc?"
Do Cơ liền tâu với nhà vua: "Tâu đại vương, giống vượn này có tay dài,
rất tinh khôn, có thể thu hút được khí thiêng của trời đất, nó biết thần
có tài thiện xạ, hễ mũi tên buông ra là trúng ngay mục tiêu, nó nghĩ
không thể nào tránh được lằn tên cực mạnh của thần, chắc chắn phải chết,
nên mới che mặt mà khóc.
Sở Vương buông tiếng thở dài, cảm kích vô vàn, lòng từ bi bỗng dưng phát
sinh, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đình cuộc săn bắn, rồi trở về hoàng
cung. Từ ấy, Sở Vương rất nhân từ, vì thế, người người đều ca ngợi nhà
vua là vì vua nhân từ.
3.Vua Thành Thang Mở Lưới Của Thợ Săn
Ngày xưa, vua Thành Thang nhà Thương thường áp dụng một nền chính trị
thân dân tốt đẹp. Mỗi năm nhà vua đi tuần thú nhiều lần để thăm hỏi dân
tình, cứu giúp những người bệnh tật khổ đau, nhờ đó mà sửa đổi được
phong hóa, việc chính trị càng trở nên ổn định.
Một ngày kia, gặp lúc trời quang gió thuận, chim chóc ca hót líu lo,
muôn thú đùa vui hớn hở. Thành Thang đi đến một địa phương nọ, thấy một
thợ săn đang chỉ huy đồng bọn đào hầm, giăng lưới, trông y có vẻ đắc chí
hớn hở, đang lớn tiếng ước nguyện: "Từ trên trời đáp xuống, từ dưới đất
vọt lên, từ bốn phương bay lại, đều sa vào mảng lưới của ta, không một
mống nào thoát khỏi".
Vua Thành Thang vốn là một bậc minh quân nhân từ, đức độ, yêu vật,
thương người, nên trông thấy hành trạng của người thợ săn ấy, trong lòng
bất nhẫn, nhưng cũng không tiện ngăn chặn việc săn thú, đánh bắt chim
của y. Ông vốn là một hoàng đế thông minh, trí tuệ, bèn nghĩ ra một diệu
kế: đi đến chỗ ấy, cởi bỏ lưới giăng ba mặt, chỉ để lại một mặt.
Người thợ săn trông thấy thế rất ngạc nhiên, liền hỏi nhà vua vì sao lại
mở ba mặt mà chừa một mặt. Nhà vua nghiêm nét mặt, đổi lời cầu ước: "Con
nào muốn đi đến bên trái, thì đi đến bên trái, con nào muốn đi đến bên
phải thì đi đến bên phải; con nào muốn đi lên trên thì đi lên trên; con
nào muốn chui xuống dưới thì chui xuống dưới; ngoài ra, con nào không
muốn sống thì cứ chui vào trong lưới của ta".
Tên thợ săn nghe nhà vua cầu mong như thế rất cảm động. Mẩu chuyện đẹp
này chẳng bao lâu lan truyền đi khắp nơi, khiến cho lòng người cảm phục,
tin tưởng, ở đâu cũng quay về quy phục nhà vua.
4. Tử Sản Nuôi Cá
Đời Xuân Thu, nước Trịnh có một vị đại phu tên làTử Sản. Tính ông vốn
nhân từ, thường giúp người nghèo khổ, cứu kẻ khốn cùng, nên được mọi
người khen ngợi, tán thán lòng nhân ái của ông. Một đời ông chuyên làm
điều thiện, thích việc bố thí, lại càng không thích hại vật, sát sinh.
Một ngày kia có một người bạn thân gửi biếu một ít cá sống. Thứ cá này
thịt của nó vừa mềm vừa béo, ai cũng cho là một thứ hải sản quý. Tử Sản
trân trọng đón tiếp món quà mà người bạn thân thiết đã gửi biếu, rồi gọi
người tỳ nữ bảo: "Ngươi đem số cá này đổ xuống ao nuôi cá nhà ta để nuôi
chúng".
Người tỳ nữ nói: "Thưa đại nhân, đây là một thứ sản vật quý giá mà người
khách có lòng tốt đem biếu lão gia dùng, nếu đem bỏ vào trong ao, không
hợp với môi trường sống của nó, thì e nó sẽ ốm dần, và hương vị của thịt
sẽ thay đổi mất ngon".
Đại phu Tử Sản mỉm cười nói: "Ta là chủ nhân cắt đặt công việc cho
ngươi, ngươi cứ tuân lệnh, ta không thể vì một miếng ngon mà đem giết
những con cá sống này, làm việc ấy quả thực ta không nỡ".
Người tỳ nữ không dám nói gì thêm, lặng lẽ đem số cá ấy đổ xuống hồ để
nuôi và nói với chúng: "Các ngươi cứ nhởn nhơ thoải mái, nếu ông chủ ta
không có từ tâm, thì có lẽ các ngươi đã bị đem mổ bụng mà nướng trên lò
lửa đỏ lâu rồi"!
5. Bảo Vệ Sinh Mệnh Loài Vật Được Thêm Tuổi Thọ
Tiêu Chấn người huyện Ôn Châu, tỉnh Triết Giang, thuở bé, một hôm ông
nằm mộng, thấy một vị thần mặc áo giáp vàng, nói với ông: "Này chú bé,
tuổi thọ của con chỉ có mười tám năm mà thôi". Khi thức giấc, Tiêu Chấn
cảm thấy bàng hoàng, trong lòng đầy mối u sầu, đau khổ. Thân phụ ông vốn
là một vị quan thanh liêm, được thăng chức và đổi đến trấn nhậm tỉnh Tứ
Xuyên. Lúc ấy, ông nghĩ mình không còn sống được bao lâu nên không muốn
theo cha, nhưng thân phụ ông lại muốn ông theo hầu bên mình, nên buộc
lòng ông phải đi theo.
Đến nhiệm sở được hai ngày thì quan chủ tỉnh Tứ Xuyên thiết tiệc đãi phụ
thân ông. Ông cũng bị bắt buộc đến dự tiệc. Theo tục lệ của tỉnh Tứ
Xuyên, hễ sau ba tuần rượu ngon thức lạ, thì nhà bếp sẽ dâng lên một bát
canh rau.
Phương pháp chế biến bát canh này rất là tàn nhẫn, thảm khốc. Người ta
dùng lửa để hơ dưới vú một con bò cái để cho sữa vọt ra, đọng lại trong
một cái bát làm bằng sắt, kết thành một món ăn hảo hạng. Ngẫu nhiên,
Tiêu Chấn đi xuống nhà bếp, thấy con bò bị cột nơi cây cọc, liền hỏi
người đầu bếp, đầu bếp trình bày tường tận với ông. Ông vô cùng kinh
ngạc, lập tức đi đến chỗ thân phụ, trình bày đầy đủ những gì đã trông
thấy và thưa với phụ thân: "Người ta vì ngon miệng khoái bụng mà đem lửa
nung vào vú bò, để sửa chảy ra, như thế con bò chắc chắn sẽ đau đớn vô
cùng, xin phụ thân ra lệnh đình chỉ việc pha chế một thức ăn đầy tính
chất vô nhân đạo như thế này.
Thân phụ ông vốn là người nhân từ, liền ra lệnh miễn dâng thức ăn đặc
biệt ấy. Nhờ thế con bò cái liền được cứu thoát. Mấy hôm sau, Tiêu Chấn
nằm mơ thấy một vị thần mặc áo giáp vàng đến nói với ông: "Này cậu bé,
con đã làm một việc phúc đức nên không những không bị chết yểu mà còn
được sống lâu, làm quan đến Tể tướng, hy vọng con sẽ thương yêu bảo vệ
mọi loài sinh linh nhiều hơn nữa".
Quả nhiên về sau, Tiêu Chấn làm đến chức Thừa tướng và thọ hơn chín mươi
tuổi mới qua đời.
6. Dùng Voi Chở Nước (Cứu Đàn Cá Sắp Chết Vì Trời Hạn)
Cách đây hai ngàn năm, tại một miền đất nọ xứ Ấn Độ, bên cạnh dòng nước
chảy bỗng xuất hiện một hồ nước. Trong hồ có hàng vạn con cá đang nhởn
nhơ đua bơi một cách thích thú. Nào hay gặp lúc trời hạn, trải lâu ngày
không một hột mưa rơi. Nước trong hồ dần dần khô cạn, những con cá nhởn
nhơ kia bị cái nắng thiêu đốt bức bách có lẽ sẽ chết rụi trong hồ, không
mống nào thoát khỏi.
Một ngày kia trời đang nắng chói chang, một vị trưởng giả ngẫu nhiên đến
bên bờ hồ, trông thấy hồ nước khô cạn, thoắt nhiên nảy sinh mối từ tâm,
lập tức yết kiến quốc vương, tâu với nhà vua: "Tâu đại vương, hồ sắp
khô, không bao lâu nữa đàn cá sẽ chết hết, xin đại vương cho thần hai
mươi thớt voi lớn để chở nước đổ vào hồ, hầu cứu sống đàn cá".
Vị vua này trước đây đã quy y Tam Bảo, nên khi nghe lời thỉnh cầu của
trưởng giả liền nói: "Thực khó gặp được người biết mở lòng từ bi như
khanh, vậy khanh có thể đến chuồng voi tùy ý dẫn voi đi chở nước để cứu
sống đàn cá sắp lâm nguy".
Lập tức trưởng giả cùng với hai người con, đến chuồng voi, chọn lấy hai
mươi thớt voi lớn, đồng thời đế⮠bên quán rượu, mượn một số bình đựng
rượu rồi ba cha con đưa đàn voi đến bên sông, dùng các bình chứa múc đầy
nước đổ vào hồ. Làm công việc đó trải qua nhiều ngày, hồ nước dần dần
đầy lại như trước. Nghìn vạn con cá được thể vui mừng đùa giỡn vẫy sóng,
bơi lội thỏa thích.
Trưởng giả đứng nhìn đàn cá vẫy vùng trong nước, trên mặt hồ lại nổi
sóng lăn tăn, lòng cảm thấy hân hoan, bao nỗi u hoài chất chứa trong
lòng bỗng dưng tan hết. Đến lúc trời chiều, trưởng giả cùng hai con đưa
đàn voi trở về, trong lòng khởi lên bao nỗi hân hoan khôn tả.
7. Cứu Chim Sẻ, Được Vòng Ngọc
Vào đời Hán, ở phía Bắc núi Hoa Âm có một gia đình họ Dương, chuyên về
nông nghiệp, chỉ sinh một cậu con trai, đặt tên là Dương Bảo. Cậu Bảo từ
bé đã thông minh, lanh lợi, mày thanh, mắt sáng, đầu để hai bím tóc, ai
trông thấy cũng yêu mến.
Dương Bảo tính tình nhân từ, vừa lúc chín tuổi đã yêu thích thắng cảnh
thiên nhiên, thường lây chốn núi rừng làm bầu bạn. Một ngày kia, chàng
đi đến bên triền núi phía trước nhà, bỗng nghe tiếng kêu bị thương của
một con chim sẻ, ngoái đầu nhìn lên trên không, chợt thấy một chú diều
hâu đang gắp một con sẻ vàng. Nhân thấy có người, nên diều hâu kinh hãi
để rơi chim sẻ đang bị thương xuống đất. Trong lúc tính mạng sắp lâm
nguy, chim sẻ còn bị một đàn kiến kéo đến bao vây. Dương Bảo liền chạy
vội tới, nhặt lấy chim sẻ ôm vào lòng bàn tay, đàn kiến lập tức bỏ chạy
tứ tán. Bảo bèn mang chim sẻ về nhà nuôi trong một cái lồng, thương yêu,
chăm sóc rất chu đáo. Tìm hoa vàng rịt vết thương cho chim, chờ đếnn khi
vết thương lành hẳn, mới đem thả vào rừng.
Một hôm, vào lúc đêm gần tàn, Bảo bỗng mơ thấy một tiểu đồng mặc áo màu
vàng hướng đến Bảo lạy tạ, cảm ơn cứu mạng; đồng thời dâng tặng bốn vòng
bạch ngọc và nói: "Cảm tạ ân nhân! Tôi vốn là sứ giả của Vương mẫu, nhờ
ơn người cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp ân sâu, kính tặng người bốn
vòng bạch ngọc, cầu mong con cháu được vinh hiển, làm đến công khanh".
Ban đầu Bảo không dám nhận tặng vật của tiểu đồng, nhưng trước tấm lòng
cực kỳ chân thành, buộc lòng Bảo phải nhận lấy ngọc ấy. Thoắt nhiên tỉnh
giấc, nhớ lại giấc mộng vừa qua, Bảo lấy làm kinh dị, miệng lẩm bẩm:
"Thật là một giấc mộng ly kỳ! Thật là một giấc mộng ly kỳ!"
Quả nhiên sau đó, con cháu của Dương Bảo liên tiếp bốn đời làm đến công
khanh, vinh hiển tột cùng.
8. Phật Cắt Thịt Mình Thế Thịt Chim Bồ Câu
Trời quang muôn dặm, ánh dương chiếu khắp, cảnh sắc tươi vui. Đức Phật
đi đến ven rừng, bỗng thấy một con chim ưng đang đuổi theo chim bồ câu
trắng. Đứng trước nguy cơ bị mất mạng, bồ câu trắng thấy Phật liền sà
vào lòng ngài để lánh nạn. Đức Phật liền bảo vệ, che chở cho nó.
Chim ưng bèn xếp cánh, đáp xuống một cành cây và nói: "Ngài muốn cứu bồ
câu thoát chết, lẽ nào lại để cho tôi chết đói!"
Đức Phật ung dung hỏi: "Ngươi cần những gì để no lòng, ta sẵn sàng cung
cấp cho ngươi".
Chim ưng liền đáp: "Tôi muốn ăn thịt".
Đức Phật liền rút ra một con dao nhỏ, thản nhiên cắt thịt cánh tay trao
cho chim ưng. Nhưng chim ưng chê ít, không bằng thịt bồ câu, do đó. Phật
lại cắt thêm thịt; nhưng càng cắt thịt lại bồ câu cho được. Chẳng mấy
chốc thịt cánh tay cắt gần hết mà vẫn không làm sao đủ nặng bằng thịt bồ
câu.
Chim ưng hỏi Phật có hối hận hay không, Phật đáp: "Ta hoàn toàn không
hối hận một mảy may nào hết. Vì muốn cứu vớt mọi sinh linh thì thịt cánh
tay ta có gì là đáng tiếc. Nếu lời nói này của ta xuất phát từ lòng chí
thành thì mong thịt cánh tay ta sẽ liền lại như trước.
Đức Phật thề nguyện vừa xong, quả nhiên thịt cánh tay ngài trở lại như
trước. Chim ưng liền hiện nguyên hình Đế Thích, vút lên không trung
hướng về Đức Phật thi lễ, miệng không ngớt tán thán, rồi bay đi.
Tin tức Đức Phật vì lòng từ bi cắt thịt cánh tay hiến cho chim ưng chẳng
bao lâu truyền đi khắp nơi, khiến mọi người đều ca ngợi hạnh nguyện hy
sinh cao cả của một bậc vĩ nhân.
9. Bầy Lươn Xin Cứu Mạng
Vào khoảng năm Vạn Lịch đời nhà Minh, tại Hồ Thư Hàng Châu, có một gia
đình phú hộ họ Vu, bình nhật không sát sinh mà thích bố thí, làm nhiều
việc thiện.
Năm ấy có một nhà láng giềng bị kẻ trộm lấy hết của cải, họ Vu liền mở
hầu bao lấy tiền cứu trợ. Người đàn bà láng giếng rất cảm kích trước tấm
lòng cao thượng ấy, nên một hôm đem biếu khoảng mười con lươn cho cụ bà
họ Vu để dùng làm thức ăn. Nhưng gia đình họ Vu ít khi nào dám sát sinh,
nên đem số lươn ấy thả vào trong một cái ang, rồi lấy đồ đậy lại, chờ
đem phóng sinh. Chẳng may, cả mẹ lẫn con đều quên bẵng chuyện ấy.
Trải qua thời gian khá lâu, vào một đêm nọ, lúc sắp tàn canh, bà cụ mơ
thấy khoảng mười người mặc áo vàng, đầu đội mũ nhọn, đột nhiên đi vào
trong phòng quỳ xuống thưa: "Xin Thái phu nhân mở lòng từ bi ban cho
chúng tôi đường thoát nạn".
Bọn mặc áo vàng ấy nói xong liền ra đi. Thái phu nhân chợt tỉnh giấc,
trong lòng băn khoăn bất an, chợt nghĩ miên man mà chẳng hiểu cứu mạng
sống cho những ai. Do đó, bèn mời một ông thầy bói về nhà để xem việc
tốt xấu thế nào. Bốc sư bói xong một quẻ, liền bảo: "Thái phu nhân chớ
nên lo lắng, quẻ này lành chứ không dữ, tại quý tôn phủ đang có những
sinh mạng thỉnh cầu phu nhân phóng thích".
Phu nhân liền ra lệnh cho người nhà tìm kiếm khắp trong nhà ngoài sân,
cuối cùng mới phát hiện ra mười con lươn lớn đang rộng trong ang. Số
lươn này tương ứng với mười vị mặc áo vàng mà phu nhân trông thấy trong
giấc mộng. Bà hoảng kinh, thất sắc nói: "Nguy thay, suýt chút nữa ta làm
hại mười sinh mạng này rồi". Lập tức bà truyền lệnh cho người nhà đem số
lươn ấy thả vào trong hồ. Từ đó về sau, con cháu nhà họ Vu ngày càng
thịnh vượng.
Đầu Trang |
|