Giác Ngộ - Ngày xưa con mới gặp Thầy, bước chân conlúc nào cũng vội vã. Con vội vã để chóng tới đích, cho dù nhiều khi cái đíchtới ấy chỉ là một cuộc tụ tập để đi chơi. Thầy bảo con hãy đi chậm lại, hãy đểý thức vào mỗi bước chân để cho mỗi bước chân đều đi trong tự tại và thảnhthơi.

	Bước chân con đã về thanh thản

Bước chân con đã về thanh thản

Giác Ngộ - Ngày xưa con mới gặp Thầy, bước chân con lúc nào cũng vội vã. Con vội vã để chóng tới đích, cho dù nhiều khi cái đích tới ấy chỉ là một cuộc tụ tập để đi chơi. Thầy bảo con hãy đi chậm lại, hãy để ý thức vào mỗi bước chân để cho mỗi bước chân đều đi trong tự tại và thảnh thơi.

muanon.jpg

Ảnh minh họa

Con vâng dạ, nhưng rồi khi ra về là cái tính hấp tấp, vội vã vẫn cứ y nguyên như cũ. Thầy chỉ cười bao dung. Theo thời gian, mỗi khi tới thăm thầy, khi ở bên Thầy, con đã có thể bước những bước chân thong thả. Và tâm trí thì không chạy về công ty, hay chạy tới những dự định trong tương lai nữa. Con bắt đầu cảm thấy thích không gian yên tĩnh hơn những cuộc vui ồn ào. Con thích những buổi sáng cùng với các anh chị em khác ngồi quây quần cùng Thầy bên ấm trà, lắng nghe bầy chim hót ríu ran, cảm nhận sự thay đổi chậm rãi trong sắc độ ánh sáng của bình mình. Con thấy mình trở lại là đứa trẻ với tâm hồn và đôi mắt ngây thơ, trong sáng của ngày xưa.

Chợt con giật mình nhận ra, từ bao giờ con đã xa cách với cuộc sống đích thực quá rồi. Cả một năm trời, thời gian để con ngồi tĩnh tâm hay thả hồn cho những suy nghĩ miên man mơ mộng, không ưu tư lo lắng liệu có được bao nhiêu?

Con không có được sự yên tĩnh trong tâm hồn, con không có bình an, hạnh phúc, nhưng nếu có ai hỏi con: “Tất cả những điều bạn làm vì mục đích gì?”, con sẽ trả lời: “Để mang lại hạnh phúc cho chính mình và cho mọi người”. Con vào vai người tự vấn chính mình, rồi tự cười chính mình. “Liệu người ta có thể cho đi thứ mà mình không có hay không?”.

Sáng hôm nay, giữa bao nhiêu điều phiền toái đang dồn tới. Tất cả mọi sự dường như một cơn lốc xoáy ôm trọn lấy con. Con không đi xe tới chỗ làm việc, mà đi bộ, con ngại cả việc dắt xe ra khỏi cổng, cũng chẳng muốn nói gì, có lẽ một lời nói lúc này cũng là một sự gắng sức. Con chỉ đơn giản muốn yên tĩnh, muốn một mình nằm dài trên bãi cỏ mà nhìn vào vô định, thả cho những mệt mỏi tan biến vào bầu trời, giống như ngày xưa, mỗi lần bị mẹ hay bà mắng oan.

Con nhẩn nha bước đi trên đường. Không lo kẹt xe vì con đang đi bộ. Cũng chẳng lo cảnh sát giao thông. Con nhận ra những vạt cỏ mà mấy cô, mấy chị công nhân trồng 2 tháng trước giờ đã thành thảm cỏ xanh mượt.

Con thấy mình đang mỉm cười với một cái cây bên đường. Ừ, cái cây cũng là một sinh vật tồn tại trong vũ trụ này, nó là một phần của vũ trụ, như con, như tất cả mọi người. Nó lặng lẽ nhả ôxy cho con người duy trì sự sống, vậy mà nó không kể công, cũng chẳng cần ai công nhận. Dẫu cho người ta có yêu mến nó hay vô tình lướt qua nó, nó vẫn cứ làm việc mà nó cần làm.

Lời Thầy bỗng vọng tới trong trí nhớ con: khi con cảm thấy mình và vũ trụ hòa làm một thì con sẽ không còn thấy những mâu thuẫn, con sẽ thấy yêu thương tất cả, bởi vì con là tất cả, tất cả cũng đang có mặt trong con.

Phải rồi, con là một phần của vũ trụ này, dẫu cho cái thân xác bé nhỏ này có bị giới hạn, nhưng tâm hồn con thì không có giới hạn, ngoại trừ chính những giới hạn mà con tự đặt ra cho mình bởi Vô minh và phiền não.

Một người xe ôm chạy tới, họ chèo kéo con đi xe. Con nhìn họ rồi mỉm cười lắc đầu. Bàn chân con  lại bước tiếp từng bước thong thả. Dòng người xe vẫn lao vun vút quanh con. Vậy mà con vẫn nghe tiếng một con chim nào đó hót trong tán cây bên đường.

Mây Đầu Núi


Về Menu

Bước chân con đã về thanh thản

truyện thơ anh chàng bốn vợ 千葉県 曹洞宗 お寺 おすすめ Ç 因无所住而生其心 Phòng 加持成佛 是 四十八願 Ï 住相 麓亭法师 น ท 陀羅尼被 大型印花 phật 三身 そうとうぜん đức dalai lama và những câu nói đáng suy 一念心性 是 Chùa Thơ 大法寺 愛西市 Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần lẠm hay ทำว ดเย น 山地剝 高島 白話 念空王啸 天风姤卦九二变 曹洞宗青年联盟 phiền i Ä Æ お墓 更地 Giữ ペット葬儀 おしゃれ 华严经解读 加持是什么意思 佛陀会有情绪波动吗 皈依的意思 淨界法師書籍 所住而生其心 tá³ 凡所有相皆是虛妄 若見諸相非相 บทสวด 首座 爐香讚全文 Sự lo lắng của cha mẹ cũng lây 人生是 旅程 風景 佛教名词 根本顶定 ห พะ