Nhặt sen từ blog
Chảy đi sông ơi!
Ảnh Minh họa |
Mỗi cảnh vật hình như có một điều gì đó rất riêng làm tôi phải ngập ngừng, bối rối khi muốn viết. Tôi nghe tiếng bì bõm của một chiếc thuyền nhỏ nhưng không thấy gì vì trời tối lại mưa. Chiếc thuyền không có đèn đóm nhưng trên đó chắc chắn là có những con người lam lũ đang trở về. Họ về neo đậu một bến sông nào đó rồi ngày mai lại tiếp tục kiếm sống bằng nghề sông nước: giăng lưới, buông câu. Tôi ở trên bờ nhưng tôi vẫn biết giăng lưới buông câu, cái nghề mà người ta gọi là được chăng hay chớ, biết lúc nào cá cắn câu, mắc lưới? Cuộc đời gần như gắn liền với may rủi, hên xui!
Tôi ngồi trong nhóm bạn bè mà suy nghĩ mông lung. Không biết những con người trên chiếc thuyền kia có cảm nhận được cái bấp bênh của họ trong cuộc mưu sinh? Bây giờ, tôi chỉ mong họ không bị ướt dưới cơn mưa để khi về bến có một bữa cơm tối thật ấm cúng. Chiếc thuyền cũng là mái nhà, nơi đó cũng có đầy đủ những yêu thương, đùm bọc, chở che... chỉ mỗi một điều là bây giờ đây họ đang vất vả nhiều hơn tôi, hơn bạn.
Trời sập tối, mưa càng lúc càng lớn... Tôi cũng phải về.Trên đường về, tôi thầm cám ơn dòng sông, cơn mưa, những đám lục bình trôi và nhất là chiếc thuyền nhỏ mỏng manh kia đã cho tôi có thể viết ra cảm xúc chính mình, cảm xúc cứ như dòng sông tuôn chảy. Hơn thế, những hình ảnh đó đã nuôi tâm hồn tôi lớn thêm, đã làm tôi “cháy lên trong dạ muôn vàn tâm sự...”
Một chút yêu thương con người, với tôi, cũng là quý lắm rồi, chảy đi yêu thương ơi, chảy đi sông ơi! Ừ, “thương những đời như lục bình trôi...”
Blog Tịnh Tâm
Ngọc Sương (Tuvien.com)