Đưa chén đây, Me bới cơm cho!”. Tôi nhận lại chén cơm đầy ắp từ tay Me mà... buồn ứ họng. Dù đi tu đã mấy mươi năm rồi, nhưng mỗi khi được về thăm nhà, ngồi ăn cơm chung với Ba Me, thì y như rằng, được Me đơm cho một chén cơm đầy ắp. Lúc nhỏ, không riêng gì tôi mà cả mấy anh em tôi đều càm ràm vì sự chăm sóc “quá đáng” đó. Bực vì chén cơm đầy quá, không còn chỗ gắp thức ăn, bực vì không thể ăn chén cơm thật nhanh để chạy đi chơi với chúng bạn. Mãi tận bây giờ, cái cảm giác ăn một chén cơm thật đầy thỉnh thoảng vẫn chiếm ngự tâm hồn mỗi khi tôi đưa chén cho ai đó đơm thêm cơm.

Chén cơm đầy của Me

Đưa chén đây, Me bới cơm cho!”.
Tôi nhận lại chén cơm đầy ắp từ tay Me mà... buồn ứ họng. Dù đi tu đã mấy mươi năm rồi, nhưng mỗi khi được về thăm nhà, ngồi ăn cơm chung với Ba Me, thì y như rằng, được Me đơm cho một chén cơm đầy ắp. Lúc nhỏ, không riêng gì tôi mà cả mấy anh em tôi đều càm ràm vì sự chăm sóc “quá đáng” đó. Bực vì chén cơm đầy quá, không còn chỗ gắp thức ăn, bực vì không thể ăn chén cơm thật nhanh để chạy đi chơi với chúng bạn. Mãi tận bây giờ, cái cảm giác ăn một chén cơm thật đầy thỉnh thoảng vẫn chiếm ngự tâm hồn mỗi khi tôi đưa chén cho ai đó đơm thêm cơm.

"Như bao trẻ nhỏ, anh em tôi đều thuộc dạng lười ăn cơm và chỉ thích ăn vặt. Những quả ổi xanh, những “dái” mít chấm muối ớt cay xè, cắn vào là nghẹn họng, nhưng vẫn là những món quà vặt trời cho luôn hấp dẫn chúng tôi. Đôi lúc đến giờ ăn, dư vị chát đắng của những món quà đồng nội đó làm cho anh em chúng tôi xao lãng chén cơm của Me. Đó cũng là một trong những lý do để mỗi khi đơm cơm, Me thường đơm một chén thật đầy, và dù không đói, chúng tôi cũng ráng sức tàn mà ăn cho hết!

Dù đi tu sớm, nhưng tôi cũng kịp thời “huân tập” thói xấu đáng chê trách: thuốc lá, cà phê! Ai cũng cằn nhằn và trách cứ tôi về cái khoản này nhưng riêng Me, Me không hề có ý kiến. Tôi nhớ một lần đến thăm tôi khi còn ở Phật học viện, Me lén thầy giám thị gởi cho tôi hộp quà gồm một cây thuốc lá và 2 bịch cà phê. Sau đó, chuyện bị lộ và có ai đó bảo rằng, sao lại mua thuốc lá thăm con? Me bảo họ, nhà có 3 thằng, 2 thằng kia ở nhà đâu thiếu thứ chi mô, còn cái ông đi tu này có gì đâu, chỉ có uống tí cà phê và hút thuốc chút xíu thôi hà! Với mọi người, lòng Mẹ như thế nào tôi không rõ, nhưng với tôi, tôi thấy lòng Me chất ngất, lung linh! Hiện giờ, con của Me đang ngưng thuốc lá, nhưng cứ nghĩ về điều đó mới thấy rõ tình thương của Me quả là kỳ lạ, phi thường.

Một lần Me bệnh, mọi người thay nhau chăm sóc, tội nhất là Ba và chị Hai, vì gần nhất vẫn là hai người đó. Lúc đó, tôi đang ở Hà Nội, chỉ có gọi điện về và thành khẩn nguyện cầu cho Me mau khỏi, cầu mong Phật sự hanh thông để tôi nhanh về bên Me. Tôi về thăm khi Me đã qua cơn nguy kịch và đang nằm ở phòng hồi sức. Trưa, không gian bệnh viện yên lặng và hanh nắng, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng không nghe tiếng động, nhưng Me dường như đã biết nên tìm cách ngồi dậy rót nước cho tôi, tôi dìu Me dậy và lúc đó mới thấy bao nhiêu sức lực, Me đã dành cho anh em chúng tôi hết rồi! Me con ngồi trò chuyện, Me hỏi tôi, khi biết Me bệnh thầy đã làm gì? Tôi thực tình đáp, lúc đó con bận rộn nhiều việc quá, chỉ thầm nguyện: từ trước đến giờ giá như con tu tập có chút phước đức gì, xin hồi hướng tất cả cho Me để cầu mong Me con chóng khỏi. Me không đáp và nhẹ nhàng xoay lưng để không phải nhìn thấy hai dòng nước mắt - của Me và của tôi! Tôi biết rằng sự hồi hướng như thế là chưa đúng, là sai, nhưng thử hỏi tôi có thể làm được gì khi không gian thì cách xa vạn dặm, vả lại người tu như tôi có thể làm được gì, dù chỉ là một chút vật chất cho Me?

Tôi trưởng thành, nhận sứ mạng hướng dẫn sự tu học cho một hội chúng, không gian gia đình mà cụ thể giữa Me và tôi càng cách xa hơn. Me không dám gặp riêng tôi vì sợ miệng tiếng thế gian này nọ. Những khi được cùng hội chúng tu tập, Me chỉ lén nhìn khi nghe tôi ho hay có dấu hiệu không khỏe. Thi thoảng, Me lại lén đưa cho tôi thuốc, không phải thuốc lá, mà là những hộp thuốc bổ, vì sợ tôi ngã quỵ trước áp lực công việc quá nhiều.

Mùa Vu lan về, con đọc kinh thấy câu, có những người xa Như Lai mà thực sự rất gần Như Lai... Me ạ. Vì có thể, con tuy xa Me về không gian địa lý, nhưng thực tế lại rất gần Me, vì con đã và đang thực hiện tâm nguyện của Me, tâm nguyện của cả nhà, là cố gắng sống vì hạnh phúc cho tất cả những ai hữu duyên. 

Nhả Tâm

Mùa Vu lan 2552


Về Menu

Chén cơm đầy của Me

世界悉檀 Đi bộ giúp tỉnh táo hiệu quả A Di Da Phat Khởi Đổi Nấu chè đậu thật đơn giản nhi tich หล กการน งสมาธ 陧盤 Phật giáo 麓亭法师 上座部佛教經典 モダン仏壇 lý liên kiệt đã giác ngộ được ý 佛教教學 Ai không nên thức khuya xem bóng đá 鎌倉市 霊園 雷坤卦 Lễ chung thất Cố TT Thích Huệ Lắng nghe thời gian trôi 別五時 是針 got 四十二章經全文 Ngày Tết nói chuyên ăn chay Ngủ thiền cach day con qua buc thu cua mot nguoi me luon ton Ăn đậu giúp giảm cholesterol mÙng Mít kho sả ớt món chay quê Vòng tay của mẹ Ñt 文殊 每年四月初八 17 cau noi dang gia ngan vang giup ban binh vai trò của gia đình trong việc đạt tự อธ ษฐานบารม 仏壇 拝む 言い方 小人之交甜如蜜 曹村村 å Thức uống có đường làm tăng tim ç ºå Một bậc Thầy sáng ngời đạo hạnh 禅诗精选 န နက စ န င အတ 深恩正 佛教算中国传统文化吗 二哥丰功效 noi niem tien si Hương vị trà từ Nhật Bản