Hồi đó tôi hai mươi lăm tuổi, thất nghiệp và đói Đã nhiều lần tôi ở trong tình trạng như vậy tại Constantinople, tại Paris, tại Rome Nhưng tại New York, ngay cái không khí người ta thở cũng có cái vị của hạnh thông mà thất nghiệp thì thật là tủi nhục
Chỉ trăm bước nữa là thành công số một

Hồi đó tôi hai mươi lăm tuổi, thất nghiệp và đói. Đã nhiều lần tôi ở trong tình trạng như vậy tại Constantinople, tại Paris, tại Rome. Nhưng tại New York, ngay cái không khí người ta thở cũng có cái vị của hạnh thông mà thất nghiệp thì thật là tủi nhục.  


Tôi hoàn toàn không biết xoay xở ra sao, điều đó chẳng có gì lạ. Tôi muốn kiếm ăn bằng ngòi bút nhưng lại không viết được bằng tiếng Anh, nên suốt ngày tôi lang thang ngoài phố, không phải vì thích sinh hoạt mà để bà chủ nhà khỏi bận mắt. 

Một hôm, trên con đường 42, tôi đụng đầu với một người to lớn tóc hung hung. Tôi nhận ra liền: Féodoe Chaliapine, diễn viên Nga nổi tiếng. Hồi thiếu niên, đã nhiều lần tôi sắp hàng mua giấy hạng bét để nghe ông hát ở rạp Đế Quốc Hí Viện Moscow.

Hồi làm báo ở Paris, có lần tôi đến phỏng vấn ông, tôi tưởng ông không nhận ra tôi, không ngờ ông nhận ra. Ông hỏi tôi: 

- Bận lắm không? 

Tôi đáp lí nhí một câu mơ hồ. Có lẽ ông đoán được tình cảnh của tôi. 

- Theo tôi về khách sạn ở góc đường Broadway và đường 103 nhé? Chúng mình cùng đi bộ.

Lúc đó đã giữa trưa và tôi đi lang thang đã năm giờ rồi. 

- Nhưng ông Chaliapine ạ, từ đây tới đó năm sáu cây số lận. 

Ông ta ngắt lời tôi: 

- Điên nào, chưa đầy trăm thước. 

Tôi ngạc nhiên hỏi : 

- Trăm thước? 

- Thì vậy chứ sao! Tôi không nói là tới khách sạn, dĩ nhiên. Là tới gian bắn ở đại lộ 6 ấy. 

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng đi theo. Một lát chúng tôi tới trước gian hàng đó, đứng ngó hai chú lính thủy bắn vào một cái bia, đều đều, không biết bao nhiêu lần. Rồi chúng tôi lại tiếp tục đi. 

Ông Chaliapine vui vẻ bảo tôi: 

- Bây giờ còn hơn một cây số nữa.

Tôi gật đầu. Một lát sau tới Carnegie Hall, ông Chaliapine bảo ông thích nhìn vẻ mặt của những người tới mua vé nghe hòa nhạc ở Viện Âm Nhạc. Chúng tôi ngừng lại vài phút rồi tiếp tục đi. 

Lần này ông nhanh nhẩu bảo: 

- Chỉ còn tám trăm thước nữa là tới vườn thú Công Viên Trung Ương. Ở đó có một con đười ươi mặt giống như một ca sĩ có giọng cao mà tôi quen. 

Chúng tôi lại thăm con đười ươi. Cách đó một ngàn hai trăm thước, về đường Broadway, chúng tôi ngừng trước một tiệm tạp hóa. Trước cửa tiệm có bày một thùng dưa leo, Chaliapine trố mắt ngó dưa leo một lúc: bác sĩ cấm ông ăn dưa leo. 

- Chà, coi ngon quá. Trông thấy mà nhớ tuổi trẻ của tôi. 

Còn tôi, tôi tự hỏi vì sao ông chưa ngất ngư chứ, mà lại thấy khỏe mạnh hơn bao giờ. Chúng tôi ngừng một lần cuối cùng nữa ở đường 90 để ngắm những hàng trái cây tại ngôi chợ trước trạm xe điện mới sơn lại, góc đường 96 và sau cùng là tới khách sạn. Chaliapine cười bảo tôi: 

- Đường đâu có xa, phải không? Bây giờ tụi mình đi ăn.

Sau bữa ăn thịnh soạn, ông mới cho tôi hiểu tại sao ông bắt tôi đi bộ sáu cây số đó. Giọng ông nghiêm trang: 

- Anh sẽ không bao giờ quên lần đi bộ ngày hôm nay đâu. Tôi đã cho anh một bài học nhỏ đó. Đừng bao giờ lo lắng, buồn rầu vì đích còn xa. Chỉ nghĩ tới cái gì ở cách ta một trăm thước thôi. Đừng lo ngại về một tương lai bấp bênh. Chỉ nghĩ tới những cái vui ngày hôm sau thôi, dù nó tầm thường tới mức nào đi nữa. 
 

o O o


Nhiều năm đã trôi qua. Ông Chaliapine đã quy tiên nhưng hầu hết những chỗ làm mục tiêu để đi trong lần đi bộ không sao quên được đó nay đã không còn, cảnh vật đã biến thiên. Nhưng trong bao nhiêu năm đó, triết lý thực tế của ông đã giúp tôi rất nhiều. 

Nó đã giúp tôi khi tôi quyết định học tiếng Anh. 

Không khi nào tôi tự hỏi: "Phải học bao năm nữa mới viết được thứ tiếng đó?". Trái lại tôi tự nhủ: "Hôm nay trên tờ báo Times có hai mươi tám tiếng mình chưa biết. Ngày mai sẽ còn không tới hai mươi tiếng."

Triết lý đó cũng giúp tôi giữ vững được tinh thần khi vì lầm lỡ của các người hùn vốn, tôi buộc phải trả cho chủ nợ nửa số tiền mà tôi hy vọng kiếm được trong bốn năm sau.

Nếu trong hai trăm lẻ tám tuần lễ đó, tôi cứ nghĩ bụng rằng phải sống cực khổ thì chắc chắn tôi đã nản chí mà không kiếm được một đồng nào cả. Nhưng tôi chỉ tự nhủ: "Thứ hai, thứ tư và thứ sáu, mình sẽ làm cho mình."

Nghĩ vậy thì mọi sự sẽ thay đổi hết. Tôi trả được hết nợ và kiếm được đủ sống, không đến nỗi thiếu thốn. 

Qui tắc trăm bước của Chaliapine là quy tắc vàng. Ai cũng thấy được điều hữu ích mà đi theo. Có thể rằng cái đích ta nhắm còn xa thăm thẳm, nhưng không đầy trăm bước là "tới đại lộ 6".

Như vậy cứ từng chặng từng chặng một, chúng ta chẳng những sẽ tới đích, mà trên đường đi còn được hưởng nhiều cái vui nữa. 
 

Theo Ý cao tình đẹp.
Nguyễn Hiến Lê dịch.
   

Về Menu

chỉ trăm bước nữa là thành công số một chi tram buoc nua la thanh cong so mot tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

voi Tâm sự mùa xuân những câu chuyện về nhân quả Quả me Thuốc hay ngày hè chu khong trong kinh bat nha 能令增长大悲心故出自哪里 Tóm hoa thuong tinh khong noi ve giao duc Béo phì và những biến chứng nguy hiểm nh脙茠脝 tai Đố kỵ Lá đu đủ có thể chữa sốt xuất đừng để tình yêu thương trở thành con tho phat nhu the nao cho dung voi chanh phap Thư quan chet ve su song 長谷寺 僧堂安居者募集 nam phap khien chanh phap khong diet o thoi mat hay song trong hanh phuc du cuoc doi khong nhu mo chuyện ăn chay của các nghệ sĩ 優良蛋 繪本 Người có công đầu suy tôn Lý Công Uẩn 1988 Nhớ tranh chăn trâu 一仏両祖 読み方 Những thực phẩm có lợi cho sức khỏe vai dieu suy ngam ngay Nhớ tranh chăn trâu báºn 忉利天 ト妥 phap mon tinh do la phap mon dua tren nen tang tu den cuoi cuoc doi Chùa Thổ Hà Bắc Giang me nghi thuc tung kinh 佛教感情 寺院 募捐 đau thấu tận tâm can ắt sẽ tự buông tinh tan người tôi yêu tôi thương đang ở đâu Trẻ béo phì dễ bị bạn bè bỏ พระพ ทโธน อยแม ช บ đời người như một bộ phim hanh gia niem phat Hồi ức một quận chúa Kỳ 6 Cuộc ÄÆ 持咒 出冷汗 Cha tôi 10 dieu can biet truoc khi qua muon mang