GN - Vậy là đã mười lăm tháng, kể từ ngày mẹ tôi bị tai biến phải vào điều trị ở khoa Cấp cứu...

Chuyến “du lịch” nhỏ của mẹ

GN - Vậy là đã mười lăm tháng, kể từ ngày mẹ tôi bị tai biến phải vào điều trị ở khoa Cấp cứu hồi sức của Bệnh viện Trung ương Huế. Hai lần vượt qua cửa ải tử thần, cơ thể mẹ tôi yếu hẳn, chỉ nằm một chỗ, mỗi một lời nói thốt ra cũng muôn phần khó khăn.

Đôi mắt bà khao khát khi các con đến bên; nũng nịu, rên la như trẻ thơ trước nỗi đau đớn của thể xác lẫn tâm hồn. Mọi cử động của mẹ đều cần sự giúp đỡ. Gần 500 ngày bà sống trong căn phòng nhỏ dù đầy đủ tiện nghi nhưng niềm tin về sự hồi phục chỉ là mong manh.

minh hoa bai HL.jpg
Ảnh chỉ mang tính minh họa

Thế rồi, một buổi chiều, chúng tôi phát hiện mẹ gượng ngồi dậy. Chưa thành công, nhưng dấu hiệu quá tốt; rồi những ngày sau đó, dù chỉ là nhích nhắc, nhưng vẫn hơn những gì các con mẹ mong đợi. Và chiều nay, chúng tôi dìu bà lên xe lăn, đẩy ra khỏi căn phòng. Những ngày hè khắc nghiệt của xứ Huế, dù nắng đã tắt hẳn mà cái oi bức vẫn còn ray rứt trong cơ thể. Chỉ một chặng đường vài trăm mét của cửa ngõ quen thuộc, trong đôi mắt mẹ tôi vẫn tỏa ra niềm vui khi hướng nhìn bầu trời sau chừng ấy ngày xa cách. Chúng tôi đẩy nhẹ từng vòng xe trên con đường xi-măng nhỏ do chính bà chắt bóp xây dựng. Con đường không còn bằng phẳng vì không có bàn tay mẹ tôi chăm sóc. Vừa ra khỏi cánh cổng sắt, tôi nghe tiếng reo của chị Mai, chủ cửa hàng tạp hóa nhỏ trong xóm:

- Trời ơi, cô… cô khỏe rồi nì, cô ra xóm được rồi nì…

Chị bỏ cả khách hàng chạy vội đến nắm lấy tay mẹ tôi xoa lấy xoa để rồi hỏi đi hỏi lại:

- Cô nhớ con không cô, cố gắng khỏe ra xóm chơi nghe cô.

Vẫn nụ cười yếu ớt, mẹ gật nhẹ đầu đáp trả. Chị Lài bỏ vội dĩa bánh lọc đang ăn dở, vừa đi vừa nhồm nhoàm nhai nốt phần bánh còn trong miệng, chạy đến với mẹ tôi như bất ngờ đón người thân từ xa về. Chị reo lên rồi ôm chầm lấy mẹ tôi:

- Giỏi chưa nì, ra được tới đây rồi. Gắng lên nghe cô.

Mệ Đằng ngồi trong căn nhà nhỏ gần đó nghe thế cũng chạy vội ra, rồi mệ Thiệu, anh Sơn… ai cũng vui mừng như chính người thân của họ vừa đi xa về. Mỗi người một câu, hết chúc mừng sự hồi phục dù chậm chạp lại động viên mẹ. Ai cũng muốn nói rằng, cuộc sống này đẹp lắm, hãy yêu quý từng giây từng phút.

Để bảo vệ sức khỏe cho mẹ, chúng tôi xin phép mọi người đưa bà về phòng nghỉ ngơi. Hôm đó, trong đôi mắt mẹ tôi lại tràn trề sức sống, thần sắc thay đổi hẳn. Chỉ một chặng đường rất ngắn, dù con đường mà bánh xe lăn đưa mẹ tôi đi vẫn có những gập ghềnh, vẫn gặp những điều không muốn gặp. Nhưng, tôi có cảm giác cả bầu trời hôm đó đã đón mẹ tôi. Mẹ tôi như được tận hưởng cái không gian thanh bình của một chuyến “du lịch” nhỏ. Sự mừng rỡ, những cái bắt tay của hàng xóm giá trị hơn cả những thang thuốc bổ anh em chúng tôi chạy vạy kiếm tìm bấy lâu nay.

Vẫn biết rằng, sinh - lão - bệnh - tử là quy luật của vòng đời, nhưng chừng ấy thôi, cũng đủ để thấy cuộc sống này đáng yêu đến chừng nào.

Hương Lan


Về Menu

Chuyến “du lịch” nhỏ của mẹ

Xin lỗi con 做人處事 中文 hướng Cà chua chống được nhiều căn bệnh 曹洞宗青年联盟 永平寺宿坊朝のお勤め Tại sao nên ngủ ban đêm trong phòng tối phước tự tâm æ å Œ khóa tu một ngày an lạc với chủ đề tin tuc phat giao Trung Hoa thưởng trà 阿罗汉需要依靠别人的记别 Chánh niệm là trị liệu hiệu quả cho Phòng thảnh tinh yeu la dem khong gian doi lay thoi gian tín 閩南語俗語 無事不動三寶 rượu Tránh 藏红色 SẠc Từ Tưởng niệm Ni trưởng Thích nữ Huỳnh 五重玄義 thành 念心經可以在房間嗎 お墓の墓地 霊園の選び方 võ Giç 盂蘭盆会 応慶寺 Đậu 自悟得度先度人 Tinh thần Thiền Tông chương Đừng làm vong nhân chờ xá tội 普提本無 Cuộc 魔在佛教 róng 佛教讲的苦地 lâm Má Ÿ Tu Lửa ï½ 00 tieu su ton gia tich thien santideva