Chớm hè, tôi nhớ quá ngày chia tay dưới mái trường cấp III đầy những kỷ niệm. Nắng sân trường hôm ấy hình như cũng có chút buồn nên phả vào không khí cái oi nồng, bứt rứt.

Dấu yêu…

Những dấu yêu tuổi học trò là kỷ niệm đẹp trong mỗi chúng ta - Ảnh: Chí Quốc

Mùa hè là mùa chia tay, đã mặc định điều ấy nhưng lòng vẫn thoáng bâng khuâng. Làm sao không buồn dù biết “cuộc vui nào cũng tàn”. Học trò chia tay càng buồn - vì là học trò nên hay mơ mộng, chưa kịp chuẩn bị cho viễn cảnh chia tay thì đã đến lúc… chia tay. Và vì là học trò nên hồn nhiên, khoảnh khắc hồn nhiên trong đời người đâu được mấy hồi! Sau khoảnh khắc ấy đương nhiên sẽ đến lúc phải lao chen mệt nhọc với bằng cấp, công việc, thăng tiến cùng bao thứ khác…

Tiếng trống trường ngày chia tay một hồi dài được thầy hiệu trưởng đánh, rồi thầy gác dùi trống, hẹn ba tháng sau trống trường mới có cơ hội để điểm. Trong ngày tổng kết, cả lớp họp mặt cuối năm, bịn rịn, hỏi nhau và nhắn nhủ: “Xa trường thật rồi. Nhớ. Biết bao giờ gặp lại?”.

Có tiếng thút thít khẽ của một thành viên nữ nhạy cảm làm cả lớp chùng lại trong giây lát. Cô chủ nhiệm im lặng rồi từ tốn: “Chia tay là bước ngoặt cho ngày gặp lại, hứa hẹn sum vầy ở tương lai, các em quên điều ấy à?”. Ngập ngừng gật đầu rồi chìa chiếc áo trắng học trò cho từng bạn trong lớp ký tên và ghi những lời chúc. “Tao là Tuấn, mày thành công trong kỳ thi sắp đến nhé”, “Còn mình là Lan, lớp trưởng dễ thương, ráng thi tốt nhé…”. 45 thành viên là 45 chữ ký cùng những lời chúc, gói ghém trong đó biết bao nhiêu tình cảm!

Lớp phó văn thể mỹ bắt lời bài hát Tạm biệt: Giờ chia tay đã đến, bạn ơi, mới đây thôi ta còn với nhau. Giờ chia tay đã đến, bạn ơi, mới hôm qua ta cùng với nhau… Thêm một lần ngân ngấn nước mắt khi bài hát dứt bằng câu cuối: Và xin chúc mãi mãi luôn thành công, luôn yêu đời trên đường sắp đi, luôn bình an…

Ngày cuối của đời học trò, cả lớp, có cô chủ nhiệm và một vài thầy cô dạy bộ môn được lớp mời đi dự liên hoan. Tiền quỹ lớp còn lại sau một năm đóng góp cộng với tiền gom từ “lòng hảo tâm” của học trò (tùy hỉ) đủ để cả lớp được một chầu chè ở quán quen gần trường.

Những hôm trời nắng chang chang, đến lớp sớm là cả đám “nhất quỷ nhì ma” ghé vào “quậy tưng”: “Dì ơi, cho con ly chè, để con giải khát”. Điểm mặt từng đứa, dì chủ quán chè biết đứa nào thích sirô, đứa nào ăn chè đậu xanh… Món nào cũng ngon. Dì chủ quán vì vậy cũng bịn rịn: “Hè rồi, dì cũng “giải nghệ” ba tháng. Sang năm mới lại bán. Nhưng dì không còn gặp tụi bay nữa rồi…”.

Có đứa nói: “Hết học rồi con cũng nhớ dì lắm”. Dì bán chè này đã trở nên thân thiết với học trò của trường, cũng đón và tiễn không biết bao lớp học trò trong suốt 10 năm mở quán bán chè trước cổng trường này!

Ôi, vậy là những ký ức ấy đã trôi qua bảy mùa hè nhưng đến hè là lại cuồn cuộn chạy về. Nhớ lắm, thương lắm. Tạm gọi những ký ức ấy bằng hai từ “dấu yêu” để biểu đạt. Chào mùa hè, chào những dấu yêu…

Khôi (TTO)


Về Menu

Dấu yêu…

Đồ Nam Tử Nguyễn Trọng Thuật may rủi nghia 23 Tương Về Rối loạn giấc ngủ làm tăng nguy cơ tự Đậu phat phap la thuoc tri tam benh cho chung sanh Tháºn khi หล กการน งสมาธ đạo đức trong nếp sống người phật Đâu chỉ bạc hà mới chua triết chÙa khÒ tuệ giác vô thường tam nguyen gioi dan tay nguyen viem xoang Đi tìm gốc tích vua Lý Thái Tổ Kỳ 2 Steve 應 無 所 住 而 生 其 心 quÃ Æ pham Nhớ muon than tam duoc yen tinh hay quay ve voi hoi 佛教与佛教中国化 phan 3 quả Phương pháp Thiền Nguyện trẻ 20 dieu dai tu duong trong doi nguoi ca mặt 仏壇 拝む 言い方 có nên uống rượu không Cách giảm nhức đầu hiệu quả nhân tuc cá t ทาน 净土网络 弥陀寺巷 bà ภะ 出家人戒律 Nh盻 โภชปร ตร お仏壇 飾り方 おしゃれ 地藏經教學