Mọi xuất xứ của tam nghiệp đều cần đến những quyết định Cõi trầm luân là một dòng sông Tôi bất giác đọc trộm câu thần chú của Phật giáo Bắc Truyền Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha Hãy qua sông, hãy lên đường, và xin nhớ
Đò ơi, chuyến đò chở cả kiếp nhân sinh

Mọi xuất xứ của tam nghiệp đều cần đến những quyết định. Cõi trầm luân là một dòng sông. Tôi bất giác đọc trộm câu thần chú của Phật giáo Bắc Truyền: Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha. Hãy qua sông, hãy lên đường, và xin nhớ, chọn đúng một con đò. Đò ơi !
Tiếng phone reo nghe như tiếng con nít khóc, bực cả mình. Bài vở mấy ngày đầu tuần chất cao như núi. Ba giờ sáng mới chợp mắt chút.Vậy mà bây giờ phone reo. Văn minh kiểu này có mà yểu.

- A lô, tôi đây ạ !

Bên kia đầu dây không ai nói gì, chỉ nghe vài tiếng động rời rạc như của mấy món vặt vãnh khua nhau trên bàn giấy, lại có tiếng bật quẹt máy như để đốt thuốc lá. Rồi thì giọng của hắn run run:

- Xin lỗi sư, buồn quá trời, không biết kêu ai, chỉ còn biết kêu sư. Sư đang ngủ à ? Thôi xin để khi khác vậy..

- Ồ, không có gì đâu anh, bữa nay khách sáo quá vậy. Bạn bè mà !


Thì ra, lại chuyện nhà, cũng là chuyện đời hắn. Tu gần hai mươi năm, gì cũng giỏi. Cứ đà đó có làm tăng thống cũng chưa vừa sức. Vậy mà theo gia đình qua Mỹ mấy năm, đi học dở dang, chưa ra trường thì rớt. Rớt ở đường tu. Cô bé ấy ngó cũng dễ thương, gia đình Phật tử ba đời. Cùng chung một lớp, mưa nắng, đói lạnh có nhau. Cái xe cà tàng một tuần nằm đường mấy lần, vậy mà đủ chỗ để chở một cuộc tình. Xe đằng ấy hư thì qua ngồi xe nầy. Xe hư cho người gặp nạn mà.

Chẳng kịp chuẩn bị cho một mái ấm tươm tất như vẫn mơ ước, một chúng sanh kháu khỉnh ra đời, trong căn hộ Apartment mấy thước vuông. Thằng bé béo núc, trắng nõn như chú heo con. Thôi thì cưng chiều như ngọc, nhưng cũng chỉ được ít lâu. Hai bàn tay ấy xưa giờ chỉ có kinh tượng, viết lách, nay thay tả cho em bé, gớm chết được. Nhiều bữa xui, thằng bé làm xấu trước giờ cơm. Rửa ráy cho con xong, hắn nuốt cơm không vô. Nàng thì cứ thanh thản vô tư, một đũa tung hoành, lùa cơm ào ạt. Hắn ngó sang bên cạnh, thằng bé cứ hồn nhiên tròn mắt nhìn hắn mà ư a ngọng nghịu.

Ngán quá, hắn buông đũa đứng dậy. Nàng thấy lạ, hỏi. Hắn ấm ớ. Hiểu ra, nàng khóc như mưa, đòi chết. Lúc này hắn bất giác nhìn lại nàng rồi giật mình. Mình vẫn vậy, sao nàng già kiểu gì nhanh quá. Áo quần trễ nãi, giọng nói chanh chua. Ngày xưa gì cũng cười. Một vài cái liếc trộm đủ làm người ta mất ngủ mấy hôm, bây giờ kiếm hoài không ra chỗ để thương. Vậy mà hắn đâu ngờ nàng còn phone riêng cho tôi để tố khổ, tả oán:

- Hồi trước, thương ảnh cái hóm hỉnh tế nhị. Viết lách, nói năng cứ như hiền triết. Chuyện đời chuyện đạo thông tỏ tinh tường. Đứng gần nghe cả một trời chở che ấm cúng. Bây giờ gì cũng đem đổ sông biển. Thấy ghét không chịu nổi. Bất mãn, ngạo đời, tự ti mà lại tự tôn. Ngày xưa người ta bác sĩ kỹ sư chầu hầu mình suốt buổi, mà mình xem rặt một đám phàm phu không đáng cho sờ vạt áo. Đem bụng thương ảnh, tưởng ảnh y chang những gì vẫn nói, vẫn viết. Bây giờ lỡ thợ, lỡ thầy. Mình bắt đầu già để càng chướng mắt khi thấy ảnh nhơn nhơn cái mặt triết gia. Sao hồi đó hổng quán tử thi bất tịnh gì đó để người ta lấy mối khác. Gì cũng lộn chỗ !

Nói thiệt, tôi cũng còn trẻ, trang lứa với hắn, vậy mà thấy cảnh đời hắn rồi những khi thấy xe bị hư dọc đường cũng tự nhiên nổi ốc. Nạn nhỏ không chịu nổi, nạn lớn đến làm sao chịu thấu. Tôi tuyệt không đủ nội lực để san sẻ gì với hắn. Chỉ biết nghe cho hắn nói. Ngày trước hắn giỏi hơn tôi gấp mấy lần.

Hắn cúp máy rồi, tôi cứ nằm yên đó ngó lên bức tranh mực Tàu trên vách. Ở đó có con thuyền hờ hững trên sông, chẳng biết sắp vào bờ hay vừa rời bến. Tôi nhớ đến vợ chồng hắn. Qua sông thì không đò này cũng còn thuyền khác, nhưng nếu nhầm đò thì thêm mất thời gian. Chuyến đò đời người còn ghê hơn vậy. Nhầm thuyền rồi thì đôi khi lỡ cả một đời. Nàng nhầm hay hắn nhầm? Ai đáng trách hơn ai ?

Tôi bỗng nghe từ xa xôi một tiếng gọi đò, như vọng ra từ bức tranh, rồi rùng mình. Chỉ mong người đời muốn sang sông thì tự biết chọn đò mà đi, kẻo lỡ làng một đời, rồi biết đâu, cả muôn kiếp. Suy cho cùng, ngày nào trong mỗi đời người cũng là những chuyến đò. Mọi xuất xử của tam nghiệp đều cần đến những quyết định. Cõi trầm luân là một dòng sông. Tôi bất giác đọc trộm câu thần chú của Phật giáo Bắc Truyền: Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha. Hãy qua sông, hãy lên đường, và xin nhớ, chọn đúng một con đò. Đò ơi !

Bài viết: "Đò ơi, chuyến đò chở cả kiếp nhân sinh"
Toại khanh - Vườn hoa Phật giáo

Về Menu

đò ơi chuyến đò chở cả kiếp nhân sinh do oi chuyen do cho ca kiep nhan sinh tin tuc phat giao hoc phat

曹村村 りんの音色 Nghiệp イス坐禅のすすめ Tịnh 每年四月初八 truoc Dự cảm về ngũ tịnh nhục loại thịt 簡単便利 戒名授与 水戸 陈光别居士 市町村別寺院数順位 皈依是什么意思 Làm gì để giảm rụng và mất tóc 川井霊園 雷坤卦 オンライン坐禅会で曹洞宗の教えを学ぶ 色登寺供养 随喜 천태종 대구동대사 도산스님 テ phat 佛教算中国传统文化吗 曹洞宗総合研究センター Phúc 供灯的功德 佛教教學 金宝堂のお得な商品 白骨观 危险性 Mỗi năm ก จกรรมทอดกฐ น nguồn gốc và đặc điểm của phật 迴向 意思 Nơi tĩnh tâm và không gian dừng lại お墓参り Huyền thoại tượng An Kỳ Sinh Công dụng tuyệt vời của một số 水子葬儀のお礼品とお祝いの方法 鎌倉市 霊園 hà tĩnh đại lễ vu lan báo hiếu chùa 荐拔功德殊胜行 อธ ษฐานบารม 福慧圆满的究竟佛是怎样成呢 墓地の販売と購入の注意点 Ngọt ngào tháng Tư Học 築地本願寺 盆踊り 必使淫心身心具断 Thức Ð ng vi phap chu dau tien cua giao hoi phat giao viet 蒋川鸣孔盈