Ai còn bố hãy về ôm vai bố/ Và nói rằng thương bố lắm bố ơi/ Một lời nói mà còn không nói được/ Thì đừng vờ thương tiếc bố đã xa.

Đôi bàn tay ba

Tôi đau nhói khi đọc những câu ấy trong một triển lãm thư pháp. Tôi có bất hiếu không khi 22 năm qua chưa một lần nói "con yêu ba"?

YT.jpeg

Bố và con

Quê nghèo, ba chỉ có ước muốn các con ăn học đến nơi đến chốn, thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như ba má. Hình ảnh người cha cào cát sạn để bán dưới cái nắng gay gắt đã in đậm trong tâm trí tôi từ bé.

Đôi bàn tay và đôi vai ba chai sạn vì mỗi ngày phải đội từng thúng sạn lên xe tải để có vài chục ngàn đóng tiền trường cho con.

Tôi nhớ trận lụt lịch sử năm 1999. Nước lớn nhanh, ba sợ chúng tôi thức trắng đêm nên bảo chúng tôi đi ngủ. Ba ngồi canh nước lớn tới đâu thì cặm cụi dọn dẹp đồ đạc đến đó. Nước ngập, ba đánh thức chúng tôi rồi lần lượt cõng ba chị em đến chỗ cao hơn. Phần ba ngâm mình trong nước lạnh để dọn đồ.

Ba từng nói với chúng tôi: “Ba má vất vả thế nào cũng được nhưng ba má hạnh phúc nhất là khi hàng xóm khen các con ngoan ngoãn, cô giáo khen các con học giỏi ngoan hiền và mỗi năm các con đem về cho ba cái giấy khen là được”. Tôi khắc sâu vào tâm trí những lời ấy và luôn nhắc nhở bản thân phải học giỏi, sống đúng như ba mong muốn.

Có lần tôi vô tình thấy ba khóc. Đó là khi ba ngồi đọc lá thư chị hai gửi về từ thành phố. Vì nhà mình quá khó khăn, không đủ sức nuôi ba đứa con ăn học nên chị hai phải nghỉ học để phụ giúp ba má nuôi hai em. Có lẽ ba trách mình không đủ sức lo cho các con? Ba thương con gái một mình nơi đất khách quê người.

Vì ba má, tôi đã cố gắng học tập. Và tôi thật hạnh phúc khi là niềm tự hào của ba. Năm nào tôi cũng được giấy khen. Ngày tôi vào Sài Gòn học đại học, ba chở tôi ra bến xe. Xe lăn bánh, ba vẫn đứng dõi theo, ánh mắt chất chứa biết bao cảm xúc. Và tôi hiểu những ngày tháng tiếp theo ba sẽ vất vả nhiều hơn thế.

Năm học đại học đầu tiên tôi về quê ăn tết. Tàu dừng lại ở ga quê mình, tôi nghe lòng chộn rộn kỳ lạ. Tôi nhìn quanh tìm ba rồi thấy nhói lòng khi thấy ba ở phía xa, dáng hình gầy gò đang đưa mắt tìm kiếm tôi. Ngồi sau lưng ba trên con đường về nhà, tôi thấy đôi tay ba đen, gầy, nổi rõ những đường gân. Tôi cố nén lòng để không rơi nước mắt.

Ba ơi! Con chưa một lần nói yêu ba nhưng tận sâu trái tim mình con yêu thương ba rất nhiều! Giờ này con đang ở xa ba hơn 800 cây số và đang thầm nói với ba: “Ba ơi! Con sẽ trở thành người như ba mong muốn. Bởi ba đã yêu thương, nuôi dưỡng con bằng chính trái tim, đôi tay và đôi vai gầy của ba"!

Tô Hồng (Tuổi Trẻ)


Về Menu

Đôi bàn tay ba

霊園 横浜 饿鬼 描写 佛教書籍 さいたま市 氷川神社 七五三 墓参り thach thuc giu gin Hoa Cam Liễu Năm mới sẽ tu luyện như lời ba má Nghiện điện thoại gây hại cho sức chuong bon phap 五観の偈 曹洞宗 オンライン坐禅会で曹洞宗の教えを学ぶ 別五時 是針 อ ตาต จอส 元代 僧人 功德碑 å 皈依是什么意思 阿修羅 Điện 簡単便利 戒名授与 水戸 精霊供養 hoc зеркало кракен даркнет 色登寺供养 随喜 ก จกรรมทอดกฐ น 供灯的功德 川井霊園 佛教教學 鎌倉市 霊園 忍四 佛法怎样面对痛苦 墓地の販売と購入の注意点 æ 佛经讲 男女欲望 Phụ nữ cũng có nguy cơ tim mạch tương 墓の片付け 魂の引き上げ äºŒä ƒæ à Þ bài văn hay của chú tiểu khi nhớ về 四比丘 净土网络 飞来寺 tôi 五戒十善 อธ ษฐานบารม 七五三 大阪 chua phat phap LÃ ï¾ ï½½ 梁皇忏法事