Ai còn bố hãy về ôm vai bố/ Và nói rằng thương bố lắm bố ơi/ Một lời nói mà còn không nói được/ Thì đừng vờ thương tiếc bố đã xa.

Đôi bàn tay ba

Tôi đau nhói khi đọc những câu ấy trong một triển lãm thư pháp. Tôi có bất hiếu không khi 22 năm qua chưa một lần nói "con yêu ba"?

YT.jpeg

Bố và con

Quê nghèo, ba chỉ có ước muốn các con ăn học đến nơi đến chốn, thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như ba má. Hình ảnh người cha cào cát sạn để bán dưới cái nắng gay gắt đã in đậm trong tâm trí tôi từ bé.

Đôi bàn tay và đôi vai ba chai sạn vì mỗi ngày phải đội từng thúng sạn lên xe tải để có vài chục ngàn đóng tiền trường cho con.

Tôi nhớ trận lụt lịch sử năm 1999. Nước lớn nhanh, ba sợ chúng tôi thức trắng đêm nên bảo chúng tôi đi ngủ. Ba ngồi canh nước lớn tới đâu thì cặm cụi dọn dẹp đồ đạc đến đó. Nước ngập, ba đánh thức chúng tôi rồi lần lượt cõng ba chị em đến chỗ cao hơn. Phần ba ngâm mình trong nước lạnh để dọn đồ.

Ba từng nói với chúng tôi: “Ba má vất vả thế nào cũng được nhưng ba má hạnh phúc nhất là khi hàng xóm khen các con ngoan ngoãn, cô giáo khen các con học giỏi ngoan hiền và mỗi năm các con đem về cho ba cái giấy khen là được”. Tôi khắc sâu vào tâm trí những lời ấy và luôn nhắc nhở bản thân phải học giỏi, sống đúng như ba mong muốn.

Có lần tôi vô tình thấy ba khóc. Đó là khi ba ngồi đọc lá thư chị hai gửi về từ thành phố. Vì nhà mình quá khó khăn, không đủ sức nuôi ba đứa con ăn học nên chị hai phải nghỉ học để phụ giúp ba má nuôi hai em. Có lẽ ba trách mình không đủ sức lo cho các con? Ba thương con gái một mình nơi đất khách quê người.

Vì ba má, tôi đã cố gắng học tập. Và tôi thật hạnh phúc khi là niềm tự hào của ba. Năm nào tôi cũng được giấy khen. Ngày tôi vào Sài Gòn học đại học, ba chở tôi ra bến xe. Xe lăn bánh, ba vẫn đứng dõi theo, ánh mắt chất chứa biết bao cảm xúc. Và tôi hiểu những ngày tháng tiếp theo ba sẽ vất vả nhiều hơn thế.

Năm học đại học đầu tiên tôi về quê ăn tết. Tàu dừng lại ở ga quê mình, tôi nghe lòng chộn rộn kỳ lạ. Tôi nhìn quanh tìm ba rồi thấy nhói lòng khi thấy ba ở phía xa, dáng hình gầy gò đang đưa mắt tìm kiếm tôi. Ngồi sau lưng ba trên con đường về nhà, tôi thấy đôi tay ba đen, gầy, nổi rõ những đường gân. Tôi cố nén lòng để không rơi nước mắt.

Ba ơi! Con chưa một lần nói yêu ba nhưng tận sâu trái tim mình con yêu thương ba rất nhiều! Giờ này con đang ở xa ba hơn 800 cây số và đang thầm nói với ba: “Ba ơi! Con sẽ trở thành người như ba mong muốn. Bởi ba đã yêu thương, nuôi dưỡng con bằng chính trái tim, đôi tay và đôi vai gầy của ba"!

Tô Hồng (Tuổi Trẻ)


Về Menu

Đôi bàn tay ba

Phật đản trong rừng Thư gửi anh Cao Huy Thuần nhân đọc Phạm hạnh của người xuất gia truong su dan sinh cua duc phat su nghi ngo ca n thie t nghiep bao gioi thieu tong quat phan 1 8 3 cua nhung vi bo tat giuacho doi Vitamin C có thể giúp giảm nguy cơ đột sư nghi ngơ câ n thiê t ngay phat dan nam ay Õi êm phâ Bí mật của tách trà Vài nét về sơ tổ sáng lập dòng da chè khoai môn bạch quả dung tuong phat trong khuon vien tu gia phai xin Nước tăng lực có thể gây hại cho tim ngôi chùa trên cổ đảo Công dụng của măng tây hay song nhu ngay mai ta khong con duoc song nua tìm niềm vui chân thật tìm hiểu những vấn đề của xã hội Cảm xúc tác động thế nào đến sức Kinh địa tạng tam quan trong cua tri tue nhan thuc phai lam gi khi cam thay co don va khong con diem dựng tượng phật trong khuôn viên tư gia vì sao lại bỏ tết ta theo tết tây bán phải làm gì khi cảm thấy cô đơn và duc dat lai lat ma thuyet giang tai chua quang khoa nghi thương cho người ăn món chay giả Thiền tập với trẻ em anh hai Trò chuyện bên tách trà đừng để tình thương bị lụi tàn hinh anh cuoc doi duc phat thich ca mau ni nhu ng ba i tho hay ve pha t gia o như ng ba i thơ hay vê phâ t gia o ý nghĩa thật của sự không dính mắc và VÃ Ã Thở đúng để đẩy độc tố ra bí quyết dạy con thông minh của người ghpgvn trên bản đồ phật giáo thế giới Vì đâu mất ngủ lễ truy niệm hòa thượng dương dal tại