Mẹ yêu quý à, dù năm thángcó phủ mờ đi tất cả, nhưng với con ngày mẹ ra đi chỉ như với hôm qua thôi, nó còn nguyên trong ký ức về mẹ, về nỗi nhớ mẹ, tình yêu dành cho mẹ, niềm khát khao còn có mẹ, hình bóng của mẹ cả vòng tay và hơi ấm của mẹ
Gởi Mẹ Của Con Người Ở Nơi Rất Xa

Mẹ yêu quý à! Dù năm tháng  có phủ mờ đi tất cả, nhưng với con ngày mẹ ra đi chỉ như với hôm qua thôi, nó còn nguyên trong ký ức về mẹ, về nỗi nhớ mẹ, tình yêu dành cho mẹ, niềm khát khao còn có mẹ, hình bóng của mẹ cả vòng tay và hơi ấm của mẹ… vẫn còn mãi trong trái tim con và ngày mỗi ngày lớn dần lớn dần hơn lên , ngập tràn  trong trái tim con.


5 năm về trước 2 đêm liền con thức trắng ngồi bên mẹ. Lúc này con vẫn không tin rằng mẹ đã mất, con vẫn cố lừa cảm giác của mình rằng mẹ chỉ đang ngủ thôi. Rồi con lại cầu xin ông trời đừng cướp mẹ đi, con xin ông hãy để mẹ sống hãy lấy tuổi thọ của con sang cho mẹ dù có phải đánh đổi 5 năm hay 10 năm tuổi thọ của con.

Nhưng mẹ cũng sẽ chẳng bao giờ chấp nhận đánh đổi điều đó dù ông trời có đồng ý. Rồi con chợt giật mình khi người ta khâm liệm mẹ và đuổi con ra ngoài vì con cùng tuổi với mẹ thì con đã gào thét không chịu ra, mọi người cũng lôi con ra bằng được, lần này con vẫn lừa bản thân mình rằng mẹ chưa chết, họ đang gọi mẹ dậy thôi.

Đến khi đưa mẹ ra đồng chuẩn bị chôn thì lần này một lần nữa con lại bị mọi người kéo ra ngoài, lần này con chống cự bằng cách đánh tất cả những ai động vào mình không chịu đi dù có rất nhiều người kéo con, lúc đó con chỉ nghĩ được một điều rằng không được để ai chôn vùi mẹ cả. Con cứ vùng vẫy đấm đá gào thét tất cả những ai đang ôm con không cho con vào chỗ mẹ, không đánh được con lại cầu xin mọi người đừng làm thế với mẹ của tôi, cũng chẳng ai thèm nghe con nói.

 

Họ cứ làm công việc của họ mà chằng thèm để ý đến con, rồi đến khi đắp gần xong mộ mẹ thì họ mới thả con ra con lao đến mộ mẹ  tay thì bới đất, miệng thì khóc xin mọi người đừng làm thế với mẹ.

Mọi người đã không thể tiếp tục nên lôi con ra thật xa chỗ mẹ, con kiệt sức vì hai đêm không ăn, không ngủ nên không còn đủ sức để chống cự nữa, rồi con bất lực nhìn mẹ bị người ta chôn vùi. Lần này con với nhận thấy tim mình đau nhói từ nay con mất mẹ thật rồi.

Con biết dù mẹ ra đi nhưng mẹ vẫn còn nặng trĩu những nỗi lo, mẹ lo cho 3 đứa con của mẹ, mẹ lo cho gia đình từ nay thiếu đi sự chăm sóc của bàn tay người phụ nữ. Mẹ lo 3 anh em có sống tốt, mẹ lo con gái từ nay không có mẹ bảo ban có biết sống và cư xử không có trưởng thành và yêu thương nhau không.

Mẹ ơi mẹ đừng có lo nhé, 3 anh em con sẽ sống thật tốt, yêu thương đùm bọc nhau, con muốn mẹ ra đi trong thanh thản, con muốn dù mẹ có ở bất cứ nơi đâu thì mẹ vẫn luôn khỏe mạnh luôn luôn mỉm cười. Trong 3 anh em con thì mẹ luôn chứa đựng những gì tốt đẹp nhất, ở mẹ là hiện hữu của tình yêu thương bao la. Trong trái tim của con thì mẹ chiếm một phần lớn nhất và thiêng liêng nhất.

Tháng 4 lại về mang cho con cả một khung trời nỗi nhớ. Tháng 4 có hai ngày mà ai cũng mong nhất đó là 30-40 và 1/5, nhưng với con 2 ngày này là hai ngày nhân đôi nỗi nhớ, nhân đôi nỗi buồn .

Tháng 4 của những ngày đầu hè với những ngày nắng nóng và những cơn mưa bất chợt. Con nhớ thời gian đầu khi mẹ mới mất cứ mỗi khi trời mưa con lại khùa tay sang ôm tìm mẹ vì con rất sợ sấm nhưng chẳng thấy mẹ đâu, con như kẻ mộng du chạy ra ngoài hiên tìm mẹ, gọi mẹ, sao mưa mẹ không về mà cứ ở ngoài đồng, rồi chợt con nhận ra là mẹ đã mất, con đã òa khóc gọi mẹ.

Tháng 4 của 5 năm về trước, cũng trên chiếc giường mà từ bé con nằm cùng mẹ, con rất thích gối đầu tay nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện thời học sinh, chuyện ông bà ngoại gả chồng mẹ, chuyện tình yêu của những người làng trên xóm dưới, cả những răn dạy, dặn dò… mẹ nhắm mắt xuôi tay.

Ngày mẹ mất đúng vào ngày 30 -4, một ngày nắng nóng, hôm đó con được nghỉ nên đạp xe về nhà mồ hôi vã ra mặt mũi đỏ bừng, con chạy vào chỗ mẹ, ánh mắt mẹ nhìn con như  như muốn nói điều gì đó nhưng mẹ không còn đủ sức để nói nữa. Mẹ giơ bàn tay gầy lên nắm tay con, con nắm lại và gục vào người mẹ, đây cũng là lần cuối con được cảm nhận hơi ấm của mẹ.

Mẹ mất đất trời cũng đổ mưa buồn bã. Những đứa con của mẹ như những kẻ vô hồn. Bố lẩn thẩn ra ra vào vào với những lời vô nghĩa, chốc chốc lại cười, tiếng cười có nỗi đau cắt cứa tận con tim.

Con hụt hẫng trong khoảng không hư hư thực thực. Con áp cả tấm thân con vào người mẹ. Mẹ vẫn nằm đây, chết là chết làm sao, con không cho mẹ chết, sao lại vô lý thế?

Con cũng không biết vì sao các anh chị lại yêu mẹ nhiều đến thế .?. .Là đàn ông nhưng anh ôm ghì lấy mẹ, đẩy con ra, xô con ra như rằng mẹ là của riêng anh ấy.

Có lẽ không còn được nghe thấy giọng cười tiếng nói của mẹ, không còn được nhìn vào đôi mắt mẹ nữa, thì khi ấy chúng con hay bất kể người con nào mới cảm thấy hụt hẫng bơ vơ, mới cảm thấy mất mẹ như mất cả một bầu trời.

Quả ngon vật lạ muốn mua về biếu mẹ, những niền vui nỗi buồn hàng ngày muốn nói với mẹ ,hay đơn giản chỉ là hỏi mẹ những câu hỏi về tế nhị của con gái mới lớn nhưng mẹ đâu còn nữa để mà nói chứ!

Năm nay, mưa mùa hạ bắt đầu, cái nắng vẫn nhạt nhòa nỗi nhớ và con thấy nhớ mẹ vô cùng mẹ biết không? Mất mẹ rồi con mới biết cái tiếng gọi “mẹ ơi” thiêng liêng và cao quý biết nhường nào. Giờ đây mỗi khi con nhớ mẹ con thèm thèm đến tê người một cái ôm của mẹ, thèm đến điên dại một tiếng gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi con đi làm về rồi “, Mẹ ơi mẹ đang làm gì đấy”, “Mẹ ơi mẹ có khỏe không?”, “Mẹ ơi mẹ có đau chân không con bóp chân cho mẹ”, “Mẹ ơi mẹ mắng con đi, mẹ chửi con đi”… Nhưng còn mẹ nữa đâu để mà gọi nữa.

Con khóc, lại phi ra vườn và khóc. Tiếng khóc chất chứa những yêu thương dồn nén từ lâu lắm, chỉ những ai đã mất đi bố, mất đi mẹ thì mới biết nỗi buồn ấy, sự thiếu hụt ấy, sự mất mát ấy, cả cái tủi thân khi thấy những người đang còn mẹ, được làm nũng mẹ hạnh phúc đến nhường nào

15 ngày nữa là tròn 5 năm mẹ con mình xa cách. Âm dương cách biệt nhưng trái tim con luôn nhớ về mẹ. Mẹ cũng nhớ con gái út của mẹ lắm phải không? 5 lần giỗ mẹ nhưng đến hơn 500 nghìn lần con thèm khát một lần nữa thôi được nhìn thấy mẹ bằng da bằng thịt, để con được nói lời cám ơn mẹ đã sinh thành ra con, cảm ơn mẹ đã cho con thật nhiều vốn liếng yêu thương trong cuộc đời này, và để con được một lần hôn lên tay mẹ, đôi tay hôm sớm tảo tần nuôi dạy anh em con.

5 năm mất mẹ con đã thấy mình mất đi cả một bầu trời thương nhớ, cả một khoảng không mà chẳng có niềm hạnh phúc nào có thể lấp đầy. Mất mẹ rồi con phải tự mình trong cuộc sống, con nhớ những ngày đi học, trên con đường đó, cứ từ lúc ở cổng trường ra đến khi về đến nhà nước mắt con cứ chảy dài mà không thể nào ngăn lại được.

Mất mẹ, có lúc con tưởng mình không thể vượt qua được những cám dỗ của xã hội nhưng rồi con chợt nhận ra rằng con phải nỗ lực hơn gấp 2 – 3 lần chúng bạn vì con nghĩ rằng nếu con sống không tốt sẽ có  người nói con không có mẹ dạy dỗ, mà với con mẹ là những gì thiêng liêng và cao quý nhất.

Ngày xưa mỗi khi hai mẹ con nằm nói chuyện tâm sự mẹ thường hay hỏi con rằng  ” Khi đi xa con có nhớ mẹ không, lúc đó con thường hay nói con chẳng nhớ gì mẹ cả ” , con biết lúc đó mẹ có chút thoáng buồn vì những lời nói của con, nhưng không phải vậy đâu mẹ ạ, thực ra là con rất nhớ mẹ nhưng vì tính trẻ con muốn thể hiện rằng mình đã lớn nên với nói vậy, bây giờ nghĩ lại con rất ân hận vì đã nói những điều đó. Ngày xưa con có rất nhiều ước mơ con luôn ước sau này học xong con sẽ đi làm ở thật xa đơn giảm vì lúc đó con nghĩ mình phải khằng định mình và muốn được như các anh chị mỗi lần đi xa về mua rất nhiều quà cho mẹ, và kể cho mẹ nghe về cuộc sống nơi đó.

 

Đến bây giờ thì con lại nghĩ khác, con không muốn đi xa, con  muốn mình làm ở gần nhà , lấy chồng gần nhà đơn giản vì mỗi lần nhớ mẹ con có thể chạy về nhà, căn nhà ngày xưa có mẹ, tất cả mọi thứ trong căn nhà đều còn in bóng dáng mẹ, thấp thoáng đâu đó có tiếng bước chân giọng nói của mẹ, hay khi đi ở đường làng con chợt nhìn thấy một bóng dáng thân quen của mẹ, con đuổi theo hình bóng đó như kẻ vô hồn rồi lại giật mình và thất vọng khi nhận ra đó không phải là mẹ mình.

Người ta thường nói ở hiền sẽ gặp lành vậy sao mẹ hiền thế tốt thế mà ông trời lại bất công mang căn bệnh quái ác đến hành hạ mẹ chứ, có lẽ mọi đau khổ tai ương mẹ hứng chịu hết để mong cho 3 đứa con mẹ bình an và hạnh phúc. Ông trời chắc  thương người nhân hậu như mẹ và chúng con hạnh phúc biết nhường nào.

Khi hôm mẹ bước chân ra cửa sau trận mưa tầm tã thì trời quang mây tạnh,  gió xôn xao và những vì sao như những thiên thần bảo vệ mẹ, dắt tay mẹ về với đất. Năm nay con vẫn lại nguyện cầu như năm nào, xin đất trời được nắng ráo để cho con cháu của mẹ được chạy nhẩy, nô đùa trước sân, được chạy ra mộ và ùa vào lòng mẹ, để líu ríu chuyện trò đủ thứ, rồi lại để mắt mũi ướt nhòe vì nỗi nhớ mẹ.

Mẹ ơi!

Con sẽ lại thắp hương và chuyện trò cùng mẹ, sẽ lại kể tội các chị các anh với những lỗi lầm đáng ghét. Chúng sinh thì rất nhiều tội, con người lại càng nhiều tội hơn, và chắc chắn mẹ lại dạy con rằng “tha thứ đi con”.

Mẹ ơi, con chỉ muốn được một lần ôm lấy mẹ, được hít hà mùi thơm của mẹ,thứ mùi thơm mà chẳng đâu có được, thứ mùi của tình mẹ bao la nó chứa đựng của vị cay cay của khói bếp, vị mặn mặn của những giọt mồ hôi – của Mẹ như ngày xưa. Mỗi lần đến giỗ mẹ lòng con lại trào dâng niềm xót xa và nỗi nhớ, sẽ lại nấc lên, nghẹn ngào.

Mẹ ơi, con gái út yêu và nhớ mẹ vô cùng!

Phần Nguyễn  

Về Menu

gởi mẹ của con người ở nơi rất xa goi me cua con nguoi o noi rat xa tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

phat tu tai gia dau tien o viet nam la 3 thói quen xấu gây tổn hại tế bào nghĩ chữa co Su van hanh Nhận 真言宗金毘羅権現法要 ß tÃo Thầy tai sao co nguoi giau sang thuận lần mat ëng sテθ津 Diễn 加持是什么意思 voi khi tịnh tài sinh bất tịnh nhật ký Gởi Cơm cuộn sushi chay vào mùa Vu lan nữ Tang còn dà Trung thu hoài ức và trăn trở Ð Ñ Ñ GiÃƒÆ Phật hoàng Trần Nhân Tông Dân đồng Chú thầy Môn hoa ân hong danh sam hoi Mưa bÊo Trì chú với tâm thành Phật giáo ngay tet noi ve hai muoi bon loai hoa mai Cười loai sau trá tin Pháp giû Thông Nên ngâm dứa trong nước muối trước Ç Ngoi ï¾ å ng luáºt 泰卦 phat phap bà i tp Đâu 首座 viêm phÕi son thừa