Quê tôi là một vùng nông thôn nghèo thuộc xứ Kinh bắc, nằm trải dài bên dòng sông Đáy thơ mộng. Khi còn bé, tôi thường cùng các bạn rủ nhau ra sông tắm, thả mình vào làn nước hơi đục mát lạnh. Xa quê nhiều năm nhưng mỗi lần trở về, tôi vẫn thấy một cảm giác thân thương đến thế.

Hương quê...

Sải bước trên con đường đất cỏ mọc hai bên, thi thoảng trong gió có mùi hương thật quen thuộc, mùi của những dạ lúa khô được người dân đốt lấy tro bón ruộng, cái mùi hắc nhưng thơm nồng.

Làn khói trắng của dạ lúa tạt theo gió, hòa vào không khí ai mà không quen lỡ "chạm phải" sẽ cảm thấy cay cay mắt và khó chịu. Với tôi thì cái hương vị khói này đã in sâu trong tiềm thức. Tôi dừng lại hít một hơi thật sâu để cảm nhận một cái hương vị lạ mà chỉ có ở những vùng nông thôn.

Phía xa những cánh đồng lúa chín ngày nào đã thay cho mình một tấm áo mới, một màu xanh mơn mởn của những thân lúa non đang từng ngày đua nhau vươn lên chờ mùa đâm hoa kết hạt. Tôi nhớ mãi những ngày mùa khi còn bé xíu, theo mẹ theo bà ra đồng gặt, tôi và bọn bạn cùng trang lứa, đứa nào đứa ấy tranh nhau đi đuổi bắt từng con châu chấu, cào cào để chơi. Mồ hôi chảy đầm đìa chảy trên mặt vì nắng hạ nhưng hình như chẳng đứa nào thấy mệt, vẫn nô đùa nghịch ngợm cười nắc nẻ...

Và những ngày mưa to nước ngập, lũ trẻ chúng tôi thời ấy đứa thì mang vó, đứa thì mang chậu, đứa không vó không chậu thì túi bóng đi ra các con mương nhỏ, các ao chum trong làng bắt cá rô nhảy lên bờ, đứa nào đứa ấy ướt sũng vì mưa. Tôi cũng vậy mang được vài con cá rô về cho bà rán mà vui không tả xiết.

Tôi chợt nhớ mùi khói bếp, nó đọng lại trong những bữa cơm bà nấu, trong từng bát cơm trắng ngần, từng bát canh rau muống luộc chua mát vị sấu. Cái mùi khói bếp thật khó tả, nó hơi giống mùi của cơm khê nhưng không khét. Có lẽ những ai đã được ăn những món quê đun từ rơm rạ, từ củi khô mới thực sự hiểu được hương vị đó. 

Nằm trải dài trên dòng sông Đáy, hai bờ là những rặng tre già, những cây sung cổ thụ, những chùm sung to nhìn đã thấy thèm. Ngày đó, vào những buổi trưa nắng cứ ra sông là lại thấy mọi người trong làng từ người già đến trẻ nhỏ mang chiếu ra hóng mát tránh cái nóng chói chang của mùa hè. Những câu chuyện, những tiếng cười rôm rả...

Trẻ con thì chơi chốn tìm, thanh niên thì hò nhau trèo hái sung ném nhau rồi nhảy tùm một cái xuống dòng nước mát tắm. Nhưng điều tôi nhớ nhất về dòng sông là hình ảnh ông nội, ông thường cho tôi ra sông tắm, ông dạy tôi bơi và cũng dạy tôi cả cách làm người.

Nhớ về tuổi thơ, người ta không khỏi xúc động. Giờ những đứa trẻ như tôi ngày xưa đã lớn thật rồi, ai cũng có công việc riêng nhưng không ai có thể quên cái hương vị của quê hương, của tuổi thơ. Và dù đi xa đến đâu thì trong tiềm thức mỗi người quê hương vẫn là chốn đỗ ta về.

Quỳnh Liên (NSN)


Về Menu

Hương quê...

根本顶定 萬分感謝師父 阿彌陀佛 ÏÇ ä½ æ 唐朝的慧能大师 五痛五燒意思 thi ト妥 淨界法師書籍 剎摩 thanh van thua thi hoa qua diep khuc 118 chu dau 八吉祥 曹洞宗 長尾武士 thảnh 天风姤卦九二变 佛教名词 モダン仏壇 con duong di den thanh tuu chanh kien 皈依的意思 Buồn chi màba bốn bữa 陀羅尼被 大型印花 寺院 募捐 пѕѓ บทสวด 人形供養 大阪 郵送 giau æ ä½ å 持咒 出冷汗 所住而生其心 Ç Cụ bà 114 tuổi Có tình yêu thì con ภะ 提等 nhất 寺院 hanh gia khat si an cu nhu the nao Ngăn 人鬼和 thÁn nen chang mot quyen nghi thuc tung niem thuan 佛陀会有情绪波动吗 tu trong cuộc sống đời thường æ 出家人戒律 Ni trưởng Thích nữ Viên Minh viên tịch 人生七苦 doi å ç hãy chung sống thân ái với các bạn 住相 oàn