Thế là con đã rớt đại học rồi, con biết mẹ sẽ buồn vì con lắm, buồn lắm phải không mẹ ?! Chiều nay, con về nhà, thấy mẹ ngồi lặng bên chiếc màn hình vi tính. Mẹ không làm việc, nhưng mắt cứ ngò vô hồn vào đó thôi. Tự nhiên, con thấy tim mình đau quá.

Lá thư chưa dám gửi mẹ yêu...

Hình ảnh: Deviantart - DemonMath
Thế là con đã rớt đại học rồi, con biết mẹ sẽ buồn vì con lắm, buồn lắm phải  không mẹ ?! Chiều nay, con về nhà, thấy mẹ ngồi lặng bên chiếc màn hình vi tính. Mẹ không làm việc, nhưng mắt cứ ngò vô hồn vào đó thôi. Tự nhiên, con thấy tim mình đau quá.

Ngày biết kết quả thi, con gái mẹ rớt với điểm số thấp không ngờ. Con tưởng như mẹ sẽ trách con nhiều lắm. Mẹ hi vọng vào con thế kia mà. Nhưng, mẹ không trách con, chỉ khẽ kéo tai con và nói ’’ Thế là đã biết cảm giác của sự thất bại rồi nhé, mẹ tin rằng từ đây con sẽ trưởng thành hơn’’. Rồi mẹ cười nhẹ, bẹo thêm con cái nữa... Nước mắt con chỉ trực tràn mi...

Ngày đưa con đi thi, ánh mắt mẹ cứ long lên tin tưởng. Vẫn nhớ lời mẹ nhẹ nhàng ’’Mẹ tin vào con gái mẹ’’. Phải ! Con cũng tin vào con, tin vào sức học của mình con có thể hiên ngang bước vào cách cửa của một trường đại học đầy danh vọng. Nhưng, cái đấy có nghĩa lí gì với con đâu khi đó không phải là điều con mong muốn. Mẹ, mẹ có biết con gái mẹ mong muốn gì không ?!

Cuộc sống không có ba từ nhỏ đã tạo cho con thói quen ’’sống chỉ cần mẹ’’. Mẹ là khát vọng, là ước mơ, là tương lai, là đôi cánh để con có thể bay cao, là nơi con ngả đầu, là chốn để quay về, là chính bản thân con. Với con mẹ là... Niềm hi vọng không bến bờ, à chân trời mà phía sau đó là mặt trời đang mọc, là mầm sống đang trỗi dậy trong lòng đất, là giọt sương mỗi sớm mai, là ánh mặt trời rực rỡ...Và khi mẹ nắm chặt tay con, là khi con nắm chặt cả thế giời trong tay mình...Con đã ước mơ, hái những ánh sao trời và đặt chúng dưới chân mẹ.

Không như các bạn cùng lứa tuổi, thần tượng nào ca sĩ, nào diễn viên, nào anh chàng đẹp trai, mà thần tượng của con là Mẹ!

Vâng! Vậy nên, ngay từ khi còn rất nhỏ, con đã ao ước lắm được trở thành một người phụ nữ như mẹ, thông minh và can trường. Cũng như bao người khác, con không che giấu niềm ngưỡng mộ với mẹ của mình. Con ước được thành người như mẹ ngay cả trong giấc mơ...

Lớn lên một chút, càng tự hào khi ai cũng khen con giống mẹ, thông minh và xinh đẹp. Con nuôi ước vọng vào học một trường đại học danh tiếng của ngành Y, rồi trở thành một bác sĩ tài ba, nhân hậu như mẹ. Và mẹ đã hạnh phúc ôm xiết con vào lòng , nước mắt lặng lẽ rời khi nghe con bày tỏ nguyện vọng của mình.

Con mang trong mình khát vọng bỏng cháy về tương lai, sự nghiệp. Con mơ ước một ngày đi tu nghiệp ở nước ngoài về, trở thành một bác sĩ giỏi, cứu giúp trăm dân. Con đã lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, trong sự quý mến của bà con tròm xóm, trong sự kiêng nể và yêu quý của bạn bè, thầy cô...Con chưa bao giờ thôi là niềm tự hào của mẹ, cũng như mẹ chưa bao giờ bớt đi ánh hào quang trong con.

Vậy, điều gì đã khiến con thi rớt đại học?!

Có lẽ, cuộc sống sẽ mãi như thế... nếu không có một ngày...

Con không biết đó có phải là định mệnh hay không. Nhưng, mẹ ơi, nếu được một lần quyết định, con sẽ gọi đó là ngày định mênh. Ngày định mệnh đã đưa con đến với ước mơ thực sự của đời mình, rời xa ánh hào quang mà còn vẫn nhầm tưởng nó cũng dành cho con.....

Đó là một ngày vô cùng tuyệt vọng với con. Con tận mắt chứng kiến người mẹ nhân hậu, người mẹ vĩ đại của mình đang... hận tiền hối lộ của một bệnh nhân. Đáng buồn thay, đứa bé mang bệnh ấy lại chính là người bạn học cùng lớp với con. Nhà nó rất nghèo, ba nó gà trống nuôi con. Còn nhớ ngày trường tổ chức tham gia phong trào ’’lá lành đùm là rách’’, con đã tự hào biết bao khi mẹ cho một khoản tiền đủ lớn_ ít nhất là với con lúc ấy để giúp đỡ các bạn. Vẫn nhớ như in lời mẹ nói ’’Sống trên đời cần có một tấm lòng’’. Mẹ ơi, con có sai không khi chứng kiến sự lầm lỗi của mẹ ?!

Chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, con chỉ còn biết mỗi việc để mặc nước mắt rơi không ngừng. Bầu trời là mẹ bấy lâu nay giờ sụp đổ tan tành. Con cứ mong đó không phải là sự thật, đó chỉ là do con hoa mắt nhìn nhầm. Nhưng, không, đó là mẹ của con, chính là mẹ của con...’ Anh cảm ơn tôi thế này? Thôi, cũng được. Nhưng, lần sau thế này là không ổn đâu đấy!’’ Ôi....mẹ của con!

Con đã tình cờ nghe được những điều mẹ nói, tình cờ nhìn thấy những đồng tiền mẹ nhận khi đứng nép bên cửa phòng, định bụng khoe mẹ kết quả đạt giải nhất môn toán toàn miền bắc. Nhưng rồi, con đã không dám bước vào... Mẹ ơi, trong số những đồng tiền đã nuôi con khôn lớn, có bao nhiêu đồng tiền như thế?!

Từ hôm ấy, con gần như ít nói hẳn. Con biết mẹ cảm nhận thấy cái khác nơi con, nhưng có lẽ mẹ đã không hiểu được điều con đang nghĩ. Ừ, thì con có nói gì về chuyện ấy với mẹ đâu. Con đã không hỏi lí do vì sao mẹ lại thế, không một lời nhắc đến chuyện...đã qua...

Nhưng hình ảnh ấy cứ bảm riết lấy con, nó không có ý định buông tha con cho đến cả những giây phút này. Nếu con không nói ra, có lẽ mẹ sẽ không bao giờ biết vì sao con lại làm như thế...ba điểm 2 cho ba môn thi đại học. Trong khi các bạn khác cặm cụi với số kiến thức mình có được trong suốt 12 năm trên ghế học đường, thì con ngồi đếm thới gian nhỏ giọt. Trong khi các bạn bạn cố gắng phô trương kiến thức trên trang giấy để thể hiện mình và khao khát đạt vinh quang , thì con lúc ấy không biết mình đang thực sư mong ước điều gì. Tất cả với con như rơi tỏm vào khoảng không vô vọng, khi hình ảnh chiếc áo trắng của mẹ nhuộm đầy những mầu nâu đen mà con không rõ...Giây phút ấy, con thấy lòng hừng hực sự quyết tậm. Chỉ có điều, sự quyết tâm ấy là...để con có ngày hôm nay ngồi viết những điều này lên trang giấy...

Đến lúc này đây, con vẫn không biết mình có sai không khi làm như vậy. Con đã đánh đổi được gì ngoài những giọt nước mắt lăn trên má mẹ lúc vắng con?! Mẹ ơi, con không tự hào về điều đó, con không tự hào khi để tuột đi niềm hi vọng không bờ bến của mẹ vào con. Con hụt hẫng khi xẻ niềm vui với các bạn đến ngày nhập học. Con lang thang một mình khi bao người hành trang lên đường cho một cuộc sống mới với ánh nhìn tin tưởng ấm áp của gia đình. Con thấy lòng trống rỗng khi nhìn những cuốn sách nằm ngay ngắn trên bàn. Bao năm qua, con say sa cho lí tưởng gì?!

Có phải thời gian quá ngắn để cho con kịp suy nghĩ phải sai? Có phải nếu cho con làm lại, con sẽ không làm thế? Con không biết, không biết nữa mẹ ạ. Vào chính giây phút này đây, giây phút ngồi viết những dòng này, con vẫn thấy một chút gì nuối tiếc. Phải, chỉ là nuối tiệc thôi, không phải sự hối hận. Con thấy tiếc cho sự không thành thật của mình, thấy tiếc cho niềm tin mẹ trao cho con, thấy tiếc cho hành động bồng bột not nớt ấy. Có bao người sẽ thông cảm cho con khi làm nước mắt mẹ rơi hả mẹ?!

Nhớ lại những ngày con rè rặt cả trong việc cầm những đồng tiền mẹ đưa, chỉ bởi không biết đồng tiền nào con tiêu xứng với những chữ ’’ Lương y như từ mẫu’’. Con đau khổ vì cứ phải tự dằn vặt mình, trong những đồng tiền nuôi con khôn lớn, có bao nhiêu đồng tiền thấm mồ hôi, nước mắt và máu của những người dân cùng cực. Con hận… Giá như con cho mình được một lí do gì để mẹ có quyền làm thế ... Giá như... nhưng không thể...

Ai đã trao cho con một trái tim biết yêu thương, căm giận?! Ai đã dạy con biết cảm thông, chia sẻ với những người không cùng cảnh ngộ? Ai đã khuyên con sống trên đời điều cần nhất là phải có một tấm lòng?! Là mẹ đó, mẹ ơi. Mẹ đã dạy con tất cả, và để rồi chính mẹ lại lấy đi của con tất cả những điều ấy. Con có quyền gì được giận mẹ không?!

Rồi ngày con làm hồ sơ, mẹ nhìn con đầy mãn nguyện. Mẹ nói, con là niềm tự hào nhất trên đời của mẹ. Đêm đó, con đã khóc thật nhiều. Con không dám nói sau những điều ấy, con vẫn còn lòng khao khát vinh quang về ngành Y, vẫn còn niềm tự hào khôn cùng vào mẹ, vẫn còn trái tim mơ ước được thành người phụ nữ can trường, nhân hậu như mẹ của con. Nhưng, từ nơi sau thẳm cõi lòng mình, ước mơ được cứu giúp mọi người vẫn cháy như một tình yêu không tắt.

Rồi giây phút những tiếng trống báo hiệu hết giờ vang lên, nước mắt con cứ rơi không ngừng. Thầy cô lắc đầu ngán ngẩm, các bạn thi cố gửi lại ánh nhìn cảm thông. goài kia, mẹ háo hức đợi chờ...Con ngồi tụt lại nơi phòng thi nức nở. Con không biết, mình còn mơ ước nào hơn thế?

Hình ảnh: Deviantart - aLemonia

Sao mẹ không mắng con hả mẹ? Sao mẹ không nói gì đó trách cứ con. Như vậy, có lẽ con sẽ đỡ đau buồn, tủi thân hơn. Như vậy, biết đâu con sẽ nói ra được những điều trong lòng con đang kìm nén. Con muốn hét lên cho cả thế giới biết, con yêu Y học đến nhường nào. Con muốn hét lên cho tới tận trời xanh trái tim con đam mê đến bao nhiêu. Con cũng muốn hét lên với mẹ... sao mẹ lỡ làm vẩn đục mầu áo trắng ấy trong con?

Giá như con có đủ lòng dũng cảm để lên tiếng. Giá như con có đủ can trường để hỏi mẹ, mẹ có còn nhận những đồng tiền đó nữa không... Giá như con có thể để mẹ biết nỗi lòng con kính trọng mẹ đến nhường nào...Tim con đau lắm, mẹ ạ.

Nếu đọc được những dòng này, mẹ có làm thế nữa không hả mẹ? Nếu mẹ biết, con gái mẹ khao khát được cống hiến mình cho xứng với những ân từ ’’ Lương y như từ mẫu’’ đến nhường nào, mẹ sẽ nói gì với con?! Mẹ ơi, mẹ mãi vẫn là người mẹ dịu dàng nhân hậu nhất trên đời của con. Nhưng, con còn muốn, mẹ là người thầy thuốc dịu dàng, nhân hậu của tất cả các bệnh nhân... Trái tim con đang là một con bệnh, và chỉ có hơi ấm từ trái tim mẹ mới chữa khỏi được cho nó. Nhưng, đó phải là hơi ấm từ một người mẹ, một người thấy thuốc có trái tim trắng trong như mầu áo.

Những tháng ngày ngắn ngủi vừa qua con chợt nhận ra, hạnh phúc không phải những ánh hào quang chói lóa trên đầu. Hạnh phúc là những gì bình dị cho mình cảm giác bình yên. Con không biết, bao người có được cái cảm giác bình yên, thanh thản với cuộc sống nhiều bon chen xô lấn này. Nhưng, mẹ ơi, hãy cứ yêu thương cả trái tim mình...

Con sẽ không từ bỏ ước mơ của con. Chính mẹ đã dạy cho con biết ước mơ và biết không bao giờ từ bỏ ước mơ. Con sẽ là một người thầy thuốc xứng đáng với những gì trái tim con trao gửi hôm nay. Con sẽ làm trong lại mầu áo của mẹ mình. Và mẹ có thấy không, ngoài kia, bình mình lại lên, rực rỡ. Ngày mai sẽ khác ngày hôm nay, nên con nhất định sẽ làm cho ngày mai tốt hơn ngày hôm nay...

Mẹ đừng giận con mẹ nhé. Giờ con đã biết, không vấp ngã trong cuộc sống là một điều tốt, nhưng vấp ngã mà đứng dậy đi vững vàng lại là một điều tốt hơn nhiều. Con đã thấy mình lớn lến nhiều lắm. Và mẹ chính là người đã trao cho con sức mạnh ấy.

Mẹ.

Mẹ có biết con mong muốn gì không ?!

Con mong mình được trở thành một người phụ nữ như mẹ.

Con mong mình được cống hiến mình như mẹ.

Con mong mình được yêu mẹ như mẹ đã yêu con.

Và... con mong nhất, mẹ hãy sống đúng như con người mẹ_ Người đã trao con một trái tim như ngày hôm nay...

Hãy để con được soi vào mẹ, mẹ nhé...

Hãy nắm tay con, để con có sức mạnh bước tiếp những nấc thang cuộc đời khó bước...

Và....

Mẹ có biết...

Mẹ là gì trong trái tim con không ...?

Mẹ...

Là tất cả những gì con mong muốn nhất !

Theo Vietnamnet


Về Menu

Lá thư chưa dám gửi mẹ yêu...

hoa daisy ngoc chương x phật giáo đại thừa hệ vô chuong x phat giao dai thua he vo truoc lam Giúp con vượt qua khủng hoảng tinh giao Lược khảo về quan hệ thầy trò duong dung bao gio em hoi niet ban 1 nguyện Gene và môi trường tác động lớn đến phat giao ton giao cho tat ca moi y nghia cua nghi thuc tam phat mỗi ngày còn được sống xin đừng lãng tha thứ chìa khóa giúp sống khỏe tiếng anh Đậu phụ non sốt dầu hào Nên ăn nhiều rau củ quả để giảm mie an chay voi dau hu xao kim chi nÃƒÆ hãy từ bỏ những gì không phải của tín chùa pháp hải Vòng tám nÃƒÆ cành ung pho mot cach chanh niem voi chu nghia khung Những Món chay Xíu mại sa kê củ sen tro choi suc nghệ thuật ăn trong chánh niệm Các thực phẩm chay đánh bật mùi Chùa Phú Thạnh Chùa Truông duc phat day ve bay hang vo o doi 5 tan o thai lan пѕѓ xin quẻ vài điều suy ngẫm ngày halloween Tiểu đường trong thai kỳ có thể sinh Gom lại niềm tin dao duc va van hoa tu duy tri va trao truyen loi cua duc phat la viec phúc su ton tai cua linh hon Người Sài Gòn cửa Mẹo giữ tươi màu rau củ trái cây sau Thoát phap tụng niệm pháp có mạt nhin 1981 Gi