Chiều, cứ đúngtầm 5g, tôi lại hòa vào dòng người đông nghịt. Khói bụi. Kẹt xe. Nóng nực. Bấy nhiêu đó quá đủ để nhiều người thấy bực bội trong người và dễ bực bội với cả người khác.

Miên man phố…

Chiều, cứ đúng tầm 5g, tôi lại hòa vào dòng người đông nghịt. Khói bụi. Kẹt xe. Nóng nực. Bấy nhiêu đó quá đủ để nhiều người thấy bực bội trong người và dễ bực bội với cả người khác.

Chợt nhận ra: cảnh buồn làm lòng người buồn theo - một mệnh đề ngược lại với mệnh đề mà thi hào Nguyễn Du đã viết trong Truyện Kiều: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Pho.jpg

Phố mưa - Ảnh: Internet

Cảnh buồn ở đây chính là không gian chật hẹp, căng cứng trong giờ tan tầm ở Sài Gòn - thành phố phát triển bậc nhất và cũng là thành phố nhiều người nhập cư nhất VN. Tôi là một trong rất nhiều người nhập cư ấy!

Giữa đám đông kẹt cứng trên đường, tôi miên man nhớ những phút giây ngồi trong quán cà phê vườn yên tĩnh, nghe nhạc Trịnh. Bạn suy ngẫm về triết lý “ở trọ” và nhận diện: “Tụi mình ở trọ trần gian. Biết nhiều thứ của trần gian vốn không phải của mình, không thuộc về mình vậy mà vẫn cứ đua chen, hiềm khích, tranh giành”.

Rồi bạn thở dài thườn thượt: “Dân nhập cư như tụi mình “cày” chỉ đủ nuôi cái miệng, chắc ở nhà trọ suốt đời, tôi không dám mơ có cái nhà cho riêng mình để sớm tối đi về”. Bạn nói đến cái nhà làm tôi nghĩ đến hình tượng “tổ ấm, mái ấm” mà tiếng Việt mình vẫn hay dùng.

Giật mình. Chiếc xe cứu thương hụ còi ầm ĩ sau lưng mình. Nhiều người ái ngại ngoái nhìn nhưng chẳng thể nhường đường cho xe cứu thương qua vì đường chẳng còn chỗ nào trống.

Tôi tưởng tượng mình đang đứng ngay trước đầu chiếc xe cứu thương ấy và tứ phía là biển người. Khói. Bụi. Tiếng động cơ. Tiếng còi hụ. Chắc tôi sẽ điên mất.

Rồi tôi tưởng tượng mình đang ngồi trong chiếc xe cứu thương ấy. Có thể tôi là bác sĩ. Bệnh nhân của tôi đang cần đến bệnh viện gấp nhưng lại bị kẹt giữa dòng người đông đúc. Chắc tôi cũng sẽ sốt ruột phát điên vì có thể chỉ trễ vài ba phút là bệnh nhân sẽ chết!

Còn nếu tôi là người nhà của bệnh nhân, tôi sẽ phát điên vì bất lực. Bất lực vì không có chuyên môn cứu người, vì không thể làm chiếc xe cứu thương biến thành trực thăng để đưa người thân thoát khỏi con đường kẹt xe và đến bệnh viện thật nhanh.

Xót! Tôi có cảm giác ấy sau khi tưởng tượng mình là những người ấy.

Đến ngã tư, chỉ còn một giây là đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, tôi dừng lại. Đằng sau tôi là tiếng la the thé của một phụ nữ chở con đi học về: “Đi xe gì kỳ vậy, bực mình!”. Có quá nhiều người đang rú ga, lao nhanh qua khỏi đèn vàng trong khi đèn giao thông đã chuyển sang nút đỏ.

Chợt nhớ có nhiều người bị chửi giống tôi: chạy chậm lại để dừng đúng vạch khi thấy đèn vàng. Có thể em bé ngồi sau người phụ nữ ấy sẽ tự hỏi: “Sao mẹ lại quát thế nhỉ? Chú ấy chạy đúng như lời cô giáo dạy về việc đi đường mà!”.

Tôi thấy ngay chỗ ngã tư tôi dừng xe, một bé gái lem luốc, cõng một bé trai trần truồng, em đang xìa cái thau nhỏ ra với ánh mắt đợi chờ… Phố vẫn ầm ầm…

Lưu Đình Long (TTO)


Về Menu

Miên man phố…

Muốn ngủ ngon hơn Hãy thiền Quán mùa đông chùa quan thế âm ブッダの教えポスター khất gặp họa do nói không đúng lúc ghpgvn tren ban do phat giao the gioi khẩu hoÃÆ 四正勤 Việt Tuổi 緣境發心 觀想書 có nên hay không ประสบแต ความด 墓地の販売と購入の注意点 浄土宗 2006 åº 禅诗精选 仏壇 拝む 言い方 深恩正 Bình minh quê mình vu lan năm nay vắng bóng nội 佛教蓮花 さいたま市 氷川神社 七五三 Muốn ngủ ngon hơn Hãy thiền Vu lan con trai nói với ba mẹ 供灯的功德 市町村別寺院数順位 Tưởng niệm Thánh tử đạo Thích nữ 川井霊園 å 饿鬼 描写 世界悉檀 Ăn uống chánh niệm để nuôi dưỡng Việc của năm cũ qua đi Vài зеркало кракен даркнет chùa thiên 佛子 雷坤卦 Vì một xã hội không có Alzheimer đổi bài văn vần cảm thương những linh hồn 佛教書籍 金宝堂のお得な商品 築地本願寺 盆踊り ゆいじょごぎゃくひほうしょうぼう 二哥丰功效