Tháng 10, cái nắng chang chang nơi miền biển quê mình không biết đã dịu đi nhiều chưa mẹ nhỉ? Để mẹ còn ra đồng gặt những ruộng lúa đã trĩu bông.

Nhớ...

Con đi học đại học. Mùa gặt đầu tiên xa quê. Con nhớ mẹ, nhớ xóm làng, nhớ cả cánh đồng lúa vàng ươm trước cửa nhà mình, nhớ những giọt mồ hôi lam lũ của mọi người ướt đẫm chiếc áo đã bạc màu vì cái nắng, cái gió quê hương.

WMG.jpg

Ảnh minh họa

Trong kí ức của con, những mùa gặt nơi nước mặn đồng chua thân thuộc ấy sao mà đẹp đến lạ! Từ lúc trời còn vương vất hơi đêm, con đã bao lần nghe tiếng bước chân mẹ khe khẽ rời khỏi nhà, những bước chân thầm lặng gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình khó khăn. Ngoài đường cũng vọng đến bao nhiêu tiếng bước chân vội vàng, tiếng xe kéo lộc cộc, tiếng các cô bác cười nói phá vỡ cái màn tĩnh lặng của đêm khuya. Và sáng ra khi con đến trường, đã thấy đầy đường những đống lúa chất cao, bên cạnh là bà con quê mình đang cầm nón quạt cho ráo những giọt mồ hôi đầm đìa chảy trên gương mặt rạng rỡ nụ cười. Con còn nhớ cả hương thơm của rơm mới phơi đầy đường mỗi khi con gắng sức đạp xe qua, một mùi thơm man mát, dìu dịu tựa hồ như dòng sữa mẹ, khiến con thấy lòng mình thanh thản, bình yên lắm! Cả niềm vui ngập tràn khi nhìn sân lúa vàng ươm ngời lên trong nắng, những bữa cơm mới mắt mẹ chợt long lanh niềm vui. Và con lại yêu quê mình thêm mấy lần sau mỗi mùa gặt qua đi.

Nhưng con cũng nhớ lắm những nhọc nhằn mỗi ngày mùa hằn in trên gương mặt, trong từng bước đi của mẹ. Dưới cái nắng chang chang mọi năm trước, con chỉ bước ra sân phơi thóc đã thấy bỏng rát rồi, vậy mà mẹ và mọi người vẫn đang đứng dưới cái nắng chang chang không gì che chắn giữa đồng để thoăn thoát tay liềm, tay hái gặt hết ruộng nọ đến sào kia. Mẹ luôn muốn để con ở nhà chuyên tâm học hành, còn mình thì tất tả quang gánh đi về. Nhưng con vẫn biết lắm mẹ ơi, mỗi khi nhìn dáng nón trắng của mẹ nhấp nhô vơ lúa rồi gánh về, mẹ cũng có khi cảm thấy kiệt sức chứ! Nên con lại ra đồng, để san sẻ bớt những khó nhọc mà con biết mẹ chỉ muốn nhận hết về mình thôi.

Mẹ gọi điện cho con, đùa rằng về mà gặt giúp mẹ đi con gái ơi! Con rơm rớm nước mắt, nhớ những ngày mùa đã qua đi, nhớ mọi thứ, và lại nhớ mẹ vô cùng. Mẹ có biết con chỉ muốn bay về ngay bên mẹ, để ít nhất những nhọc nhằn, mẹ cũng không phải gánh trọn trên vai.

Nguyễn Hiền (MT)


Về Menu

Nhớ...

bai Ð Ð³Ñ tây phương đã tiếp nhận đạo phật 印手印 佛教讲的苦地 trải lòng của một tu sĩ về tệ nạn benh khop Ä Æ 菩提阁官网 濊佉阿悉底迦 ï¾ ï½ trung quốc chùa cổ lưu giữ xương sọ 放下凡夫心 故事 1993 buông 藏红色 一真法界 做人處事 中文 康 惡 thơ mặc giang từ bài số 1331 đến số 淨空法師 李木源 著書 山風蠱 高島 bo thi ba giÃÆi Ăn chay có thiếu máu Kham 慈恩传 敕命玄奘法師充任上座 giới luật là nền tảng căn bản của ï¾ 止念清明 轉念花開 金剛經 bÃ Æ 宗教信仰 不吃肉 giới luật là mạng mạch của phật pháp nghia 五藏三摩地观 Phật トo ban 念心經可以在房間嗎 Ä Ni giới Nam bộ nửa đầu thế kỷ XX 永平寺宿坊朝のお勤め duyen 永宁寺 oàn 自悟得度先度人 建菩提塔的意义与功德 抢罡 盂蘭盆会 応慶寺 Bác Những bóng hồng của dinh Độc Lập Kỳ