Tháng 10, cái nắng chang chang nơi miền biển quê mình không biết đã dịu đi nhiều chưa mẹ nhỉ? Để mẹ còn ra đồng gặt những ruộng lúa đã trĩu bông.

Nhớ...

Con đi học đại học. Mùa gặt đầu tiên xa quê. Con nhớ mẹ, nhớ xóm làng, nhớ cả cánh đồng lúa vàng ươm trước cửa nhà mình, nhớ những giọt mồ hôi lam lũ của mọi người ướt đẫm chiếc áo đã bạc màu vì cái nắng, cái gió quê hương.

WMG.jpg

Ảnh minh họa

Trong kí ức của con, những mùa gặt nơi nước mặn đồng chua thân thuộc ấy sao mà đẹp đến lạ! Từ lúc trời còn vương vất hơi đêm, con đã bao lần nghe tiếng bước chân mẹ khe khẽ rời khỏi nhà, những bước chân thầm lặng gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình khó khăn. Ngoài đường cũng vọng đến bao nhiêu tiếng bước chân vội vàng, tiếng xe kéo lộc cộc, tiếng các cô bác cười nói phá vỡ cái màn tĩnh lặng của đêm khuya. Và sáng ra khi con đến trường, đã thấy đầy đường những đống lúa chất cao, bên cạnh là bà con quê mình đang cầm nón quạt cho ráo những giọt mồ hôi đầm đìa chảy trên gương mặt rạng rỡ nụ cười. Con còn nhớ cả hương thơm của rơm mới phơi đầy đường mỗi khi con gắng sức đạp xe qua, một mùi thơm man mát, dìu dịu tựa hồ như dòng sữa mẹ, khiến con thấy lòng mình thanh thản, bình yên lắm! Cả niềm vui ngập tràn khi nhìn sân lúa vàng ươm ngời lên trong nắng, những bữa cơm mới mắt mẹ chợt long lanh niềm vui. Và con lại yêu quê mình thêm mấy lần sau mỗi mùa gặt qua đi.

Nhưng con cũng nhớ lắm những nhọc nhằn mỗi ngày mùa hằn in trên gương mặt, trong từng bước đi của mẹ. Dưới cái nắng chang chang mọi năm trước, con chỉ bước ra sân phơi thóc đã thấy bỏng rát rồi, vậy mà mẹ và mọi người vẫn đang đứng dưới cái nắng chang chang không gì che chắn giữa đồng để thoăn thoát tay liềm, tay hái gặt hết ruộng nọ đến sào kia. Mẹ luôn muốn để con ở nhà chuyên tâm học hành, còn mình thì tất tả quang gánh đi về. Nhưng con vẫn biết lắm mẹ ơi, mỗi khi nhìn dáng nón trắng của mẹ nhấp nhô vơ lúa rồi gánh về, mẹ cũng có khi cảm thấy kiệt sức chứ! Nên con lại ra đồng, để san sẻ bớt những khó nhọc mà con biết mẹ chỉ muốn nhận hết về mình thôi.

Mẹ gọi điện cho con, đùa rằng về mà gặt giúp mẹ đi con gái ơi! Con rơm rớm nước mắt, nhớ những ngày mùa đã qua đi, nhớ mọi thứ, và lại nhớ mẹ vô cùng. Mẹ có biết con chỉ muốn bay về ngay bên mẹ, để ít nhất những nhọc nhằn, mẹ cũng không phải gánh trọn trên vai.

Nguyễn Hiền (MT)


Về Menu

Nhớ...

Tiếng chim mầu nhiệm 大法寺 愛知県 Nhìn lá thu rơi may rủi Vu lan không mẹ Củ gừng có nhiều lợi lạc lam ban voi kho dau su chet luon la le duong nhien hay nho lay 6 cau nay Trà sen đất Việtong tu musangsa trung tam thien phat là ŠUống phòng say nắng Đi bộ 20 phút mỗi ngày để giảm viêm chÒ dau doc bau khi quyen bang niem tin mu quang Ngọn lửa Quảng Đức và biến cố Phật 01 lời giới thiệu của đức dalai Ăn chay giúp sống lâu hơn Chùa Thạch Long Ngôi chùa trong hang đá lang mang truo c mo t no i dau chung thien tai thuong xuyen Phá thai Một góc nhìn Phật giáo Vu lan cúng dường bố thí đúng từ đó khai hoa bat chanh dao ben bo an lac nha Giao tiếp với người độc đoán ở chin thang cuu mang nhận diện cái chết và hạnh phúc cha mẹ và con cái là mối nhân duyên từ truyen tho phat giao Ngồi nhiều không tốt cho sức khỏe chùa liên phái Ä Æ khong toan tinh cang huong dai phuc Vũ khí phòng chống ung thư là thể chánh niệm vì sao ta cứ mãi đam mê trong tình yêu lá i chua buu lam vĩnh biệt cô út phật giáo việt nam không nên cho trẻ ăn nhiều pizza hoc phat Những lá thư xuân áºn ngôi sao xanh trên bầu trời xa xứ Giúp con vượt qua khủng hoảng tinh Lá Ÿ chan nguyen tu phước và tu huệ Kiên Giang Ni trưởng Thích nữ Liễu Liên