Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ ch
Sống cho bản thân và hãy yêu không hối tiếc…

Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình. Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân.   Cái sau cùng ở lại với chúng ta, chỉ là những mảnh vụn hoang tàn của ký ức. Có chung với nhau những câu chuyện xưa cũ, cái phần kỉ niệm đáng lẽ cần phải được lãng quên. Người ta chắc đã không còn vướng bận bất cứ một điều gì nữa, chỉ còn mình em vẫn chật vật, vẫn loay hoay giữa mênh mông người với người, giữa lưng chừng buồn với đau, giữa mông lung quá khứ với hiện tại, giữa hoang hoải những thứ đã tàn phai. Cuộc đời vẫn bước đi, không nhanh không chậm, rồi quanh đi quẩn lại, chỉ còn thấy bản thân lạc lõng, chỉ còn lại một mình đớn đau.

Đi qua một phần đời này, ngoảnh lại thấy tất cả sao vẫn quá mong manh. Giống như vừa tỉnh dậy sau một cơn mộng mị, nếu không sống tiếp với hiện tại, chẳng phải là đang hoài phí thanh xuân? Tuổi trẻ ngắn ngủi, người ta lại hay dành cái thời gian tươi đẹp chóng vánh ấy để làm một việc duy nhất- là yêu. 

Người ta cần phải yêu như cần mọi thứ cần thiết của cuộc sống, rồi yêu cũng lại trở thành phù phiếm như bao thứ phù phiếm khác ở trên đời. Phù phiếm đến mức, có đôi lần nào đấy, người ta thấy bất lực trước vô vàn thương yêu. Không thể cưỡng cầu, chẳng thể gượng ép, chỉ có một mình đành lòng, chỉ có một mình cam tâm.

Bất chấp buồn thương hay đau khổ, miễn là được sống với tất cả thương yêu. Người ta gọi nó, bằng một định nghĩa rất hay, là yêu không hối tiếc. An định. Kiên tâm.

Lòng người khác nhau, tình yêu cũng khác.

Có người nhận hết đau thương về phía mình.

Có kẻ vội vàng xóa sạch mọi kí ức đáng quên.

Có người kiên tâm kiếm tìm một tình yêu mới.

Có kẻ chỉ biết ngày ngày ve vuốt nỗi đau.

Có người an nhiên mà bước.

Có kẻ không nỡ buông tay.

Có người sống bằng tất cả nhiệt thành của tuổi trẻ.

Lại có kẻ không chịu đặt quá nhiều niềm tin.

Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình. Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân.

Em phải yêu em, chứ đừng bao giờ chờ đợi vào tình yêu hay sự thương cảm nhạt nhòa từ một kẻ nào khác. Bởi vì đôi khi, em coi họ là cuộc sống của mình, mà cuộc sống của họ, vốn dĩ ngày từ đầu, đã làm gì có em. Tự mình huyễn hoặc, tự mình thương đau, em không có lý do nào để bắt mình phải chịu đựng từng đấy những cảm xúc. Vì cuộc đời ngắn chẳng tày gang, hãy vì em mà một lần nào đó, toàn tâm toàn ý sống cho mình.

– Em sống vui vẻ không?

À không, em ổn chứ?

– Một ngày nào đấy, khi mọi việc đã đủ để lắng sâu, đủ để quên lãng, em nghĩ rằng, mọi thứ rồi cũng ổn..

Rất lâu rất lâu rồi, có người đã hỏi như thế. Một cách thành thật, cũng không biết nên trả lời ra sao. Từ lần cuối cùng trò chuyện ấy, không biết rằng mọi thứ thật sự đã ổn chưa, bản thân cũng hoài nghi, lời hỏi thăm của người ta chỉ là một chút thương cảm nhất thời cho quá khứ. Viết được những điều này ra, thấy lòng có chút thanh thản, còn phần quên lãng, có lẽ vẫn chưa đủ thời gian. Người ta gọi đó là một loại cố chấp.

Cố chấp ghi nhớ tất cả, cố chấp không được lãng quên, để rồi, chỉ cần một gợn sóng nhỏ nhoi, cũng khiến cho ký ức vỡ toang, cũng làm cho lòng người vụn vỡ. Tất cả đau thương, lại lần lượt hiện về, lần lượt kéo đến, muốn chôn sâu tất cả, lại không đành lòng mà vội vã đào lên.

Vì cố chấp, nên không cho bản thân được phép quên bất cứ một điều gì.

Vì sợ rằng một ngày nào đó, nếu không nhớ nổi mình đã có bao nhiêu vết thương, sẽ đành lòng để mặc cho cuộc đời trôi nổi. Một đời bất cần. Một đời chông chênh.

Ghi nhớ những thứ như thế, để mỗi lần đau buồn, em biết rằng mình cần phải yêu thương bản thân. Vì bản thân mà sống bình thản, vì bản thân mà nghĩ an nhiên.

Muốn được tịnh yên, mà cuối cùng, đôi khi, chỉ là sự bất lực giữa cuộc đời xa lạ.

Đầy lạnh lùng.

Đầy dối gian..
 
Trịnh Bảo Châu

Về Menu

sống cho bản thân và hãy yêu không hối tiếc… song cho ban than va hay yeu khong hoi tiec tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

ThẠ지장보살본원경 원문 å ç æžœ 念佛人多有福气 ngồi 中国渔民到底有多强 淨空法師 李木源 著書 quan tu bi Sư bà Hải Triều Âm viên tịch thọ 94 sáng 抢罡 怎么做早课 同朋会運動 北海道 評論家 Trần Nhân Tông Sở đắc giải thoát và Cay chùm bao huy ï¾ å 藏红色 五重玄義 乾九 ペット供養 若我說天地 Ð Ð Ð ÏÇ Ä 山風蠱 高島 放下凡夫心 故事 ÐÐÐ hãy sống cho hết mình vì cuộc đời này 空中生妙有 住相 ajahn お墓の墓地 霊園の選び方 無分別智 怎么面对自己曾经犯下的错误 phuong thuc niem phat doi tran 四念处的修行方法 nhan hoc Chế 優良蛋 繪本 蹇卦详解 五藏三摩地观 tột フォトスタジオ 中百舌鳥 地藏經 lÃ Æ 班禅达赖的区别 Chọn rau an một thời để nhớ 濊佉阿悉底迦 不可信汝心 汝心不可信