Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ ch
Sống cho bản thân và hãy yêu không hối tiếc…

Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình. Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân.   Cái sau cùng ở lại với chúng ta, chỉ là những mảnh vụn hoang tàn của ký ức. Có chung với nhau những câu chuyện xưa cũ, cái phần kỉ niệm đáng lẽ cần phải được lãng quên. Người ta chắc đã không còn vướng bận bất cứ một điều gì nữa, chỉ còn mình em vẫn chật vật, vẫn loay hoay giữa mênh mông người với người, giữa lưng chừng buồn với đau, giữa mông lung quá khứ với hiện tại, giữa hoang hoải những thứ đã tàn phai. Cuộc đời vẫn bước đi, không nhanh không chậm, rồi quanh đi quẩn lại, chỉ còn thấy bản thân lạc lõng, chỉ còn lại một mình đớn đau.

Đi qua một phần đời này, ngoảnh lại thấy tất cả sao vẫn quá mong manh. Giống như vừa tỉnh dậy sau một cơn mộng mị, nếu không sống tiếp với hiện tại, chẳng phải là đang hoài phí thanh xuân? Tuổi trẻ ngắn ngủi, người ta lại hay dành cái thời gian tươi đẹp chóng vánh ấy để làm một việc duy nhất- là yêu. 

Người ta cần phải yêu như cần mọi thứ cần thiết của cuộc sống, rồi yêu cũng lại trở thành phù phiếm như bao thứ phù phiếm khác ở trên đời. Phù phiếm đến mức, có đôi lần nào đấy, người ta thấy bất lực trước vô vàn thương yêu. Không thể cưỡng cầu, chẳng thể gượng ép, chỉ có một mình đành lòng, chỉ có một mình cam tâm.

Bất chấp buồn thương hay đau khổ, miễn là được sống với tất cả thương yêu. Người ta gọi nó, bằng một định nghĩa rất hay, là yêu không hối tiếc. An định. Kiên tâm.

Lòng người khác nhau, tình yêu cũng khác.

Có người nhận hết đau thương về phía mình.

Có kẻ vội vàng xóa sạch mọi kí ức đáng quên.

Có người kiên tâm kiếm tìm một tình yêu mới.

Có kẻ chỉ biết ngày ngày ve vuốt nỗi đau.

Có người an nhiên mà bước.

Có kẻ không nỡ buông tay.

Có người sống bằng tất cả nhiệt thành của tuổi trẻ.

Lại có kẻ không chịu đặt quá nhiều niềm tin.

Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình. Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân.

Em phải yêu em, chứ đừng bao giờ chờ đợi vào tình yêu hay sự thương cảm nhạt nhòa từ một kẻ nào khác. Bởi vì đôi khi, em coi họ là cuộc sống của mình, mà cuộc sống của họ, vốn dĩ ngày từ đầu, đã làm gì có em. Tự mình huyễn hoặc, tự mình thương đau, em không có lý do nào để bắt mình phải chịu đựng từng đấy những cảm xúc. Vì cuộc đời ngắn chẳng tày gang, hãy vì em mà một lần nào đó, toàn tâm toàn ý sống cho mình.

– Em sống vui vẻ không?

À không, em ổn chứ?

– Một ngày nào đấy, khi mọi việc đã đủ để lắng sâu, đủ để quên lãng, em nghĩ rằng, mọi thứ rồi cũng ổn..

Rất lâu rất lâu rồi, có người đã hỏi như thế. Một cách thành thật, cũng không biết nên trả lời ra sao. Từ lần cuối cùng trò chuyện ấy, không biết rằng mọi thứ thật sự đã ổn chưa, bản thân cũng hoài nghi, lời hỏi thăm của người ta chỉ là một chút thương cảm nhất thời cho quá khứ. Viết được những điều này ra, thấy lòng có chút thanh thản, còn phần quên lãng, có lẽ vẫn chưa đủ thời gian. Người ta gọi đó là một loại cố chấp.

Cố chấp ghi nhớ tất cả, cố chấp không được lãng quên, để rồi, chỉ cần một gợn sóng nhỏ nhoi, cũng khiến cho ký ức vỡ toang, cũng làm cho lòng người vụn vỡ. Tất cả đau thương, lại lần lượt hiện về, lần lượt kéo đến, muốn chôn sâu tất cả, lại không đành lòng mà vội vã đào lên.

Vì cố chấp, nên không cho bản thân được phép quên bất cứ một điều gì.

Vì sợ rằng một ngày nào đó, nếu không nhớ nổi mình đã có bao nhiêu vết thương, sẽ đành lòng để mặc cho cuộc đời trôi nổi. Một đời bất cần. Một đời chông chênh.

Ghi nhớ những thứ như thế, để mỗi lần đau buồn, em biết rằng mình cần phải yêu thương bản thân. Vì bản thân mà sống bình thản, vì bản thân mà nghĩ an nhiên.

Muốn được tịnh yên, mà cuối cùng, đôi khi, chỉ là sự bất lực giữa cuộc đời xa lạ.

Đầy lạnh lùng.

Đầy dối gian..
 
Trịnh Bảo Châu

Về Menu

sống cho bản thân và hãy yêu không hối tiếc… song cho ban than va hay yeu khong hoi tiec tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

bo tat co that khong nhà 10 điều cần biết về sự phát triển 五観の偈 曹洞宗 供灯的功德 市町村別寺院数順位 Xương rồng cô tôi gai hoa và 鎌倉市 霊園 bồ tát có thật không bồ đề tâm nguoi mu thap den 別五時 是針 お仏壇 お供え bo de tam bo se mai mai la ngon lua thieng lieng suoi am tam hon con ประสบแต ความด สต bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng 市町村別寺院数 10 dấu hiệu cảnh báo ung thư không nên 必使淫心身心具断 คนเก ยจคร าน sưởi ấm tâm hồn con อะระห งส มมาส มพ Lá sen Bò bía chay cho ngày mưa bồ Bổ sung nhiều vitamin D gây tác dụng Quán chay Thiện Tâm nơi phục vụ với อธ ษฐานบารม 七五三 大阪 Thay đổi lối sống làm giảm lão hóa 度母观音 功能 使用方法 tuong niem hoa thuong thich quang buu 1944 佛教教學 宗教五寶 Bồ Đề Tâm Không gian thiền tĩnh giả parsvika Bơ đậu phộng giàu dưỡng chất Bộ não và tuổi thọ liên quan như thế 净土五经是哪五经 Giấc Bỏ những thói quen xấu để sống vui お位牌とは đức phật long hoa ก จกรรมทอดกฐ น 文殊 khung bo theo cach nhin cua phat giao 21