Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ ch
Sống cho bản thân và hãy yêu không hối tiếc…

Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình. Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân.   Cái sau cùng ở lại với chúng ta, chỉ là những mảnh vụn hoang tàn của ký ức. Có chung với nhau những câu chuyện xưa cũ, cái phần kỉ niệm đáng lẽ cần phải được lãng quên. Người ta chắc đã không còn vướng bận bất cứ một điều gì nữa, chỉ còn mình em vẫn chật vật, vẫn loay hoay giữa mênh mông người với người, giữa lưng chừng buồn với đau, giữa mông lung quá khứ với hiện tại, giữa hoang hoải những thứ đã tàn phai. Cuộc đời vẫn bước đi, không nhanh không chậm, rồi quanh đi quẩn lại, chỉ còn thấy bản thân lạc lõng, chỉ còn lại một mình đớn đau.

Đi qua một phần đời này, ngoảnh lại thấy tất cả sao vẫn quá mong manh. Giống như vừa tỉnh dậy sau một cơn mộng mị, nếu không sống tiếp với hiện tại, chẳng phải là đang hoài phí thanh xuân? Tuổi trẻ ngắn ngủi, người ta lại hay dành cái thời gian tươi đẹp chóng vánh ấy để làm một việc duy nhất- là yêu. 

Người ta cần phải yêu như cần mọi thứ cần thiết của cuộc sống, rồi yêu cũng lại trở thành phù phiếm như bao thứ phù phiếm khác ở trên đời. Phù phiếm đến mức, có đôi lần nào đấy, người ta thấy bất lực trước vô vàn thương yêu. Không thể cưỡng cầu, chẳng thể gượng ép, chỉ có một mình đành lòng, chỉ có một mình cam tâm.

Bất chấp buồn thương hay đau khổ, miễn là được sống với tất cả thương yêu. Người ta gọi nó, bằng một định nghĩa rất hay, là yêu không hối tiếc. An định. Kiên tâm.

Lòng người khác nhau, tình yêu cũng khác.

Có người nhận hết đau thương về phía mình.

Có kẻ vội vàng xóa sạch mọi kí ức đáng quên.

Có người kiên tâm kiếm tìm một tình yêu mới.

Có kẻ chỉ biết ngày ngày ve vuốt nỗi đau.

Có người an nhiên mà bước.

Có kẻ không nỡ buông tay.

Có người sống bằng tất cả nhiệt thành của tuổi trẻ.

Lại có kẻ không chịu đặt quá nhiều niềm tin.

Mỗi chúng ta là một bản thể khác nhau, không ai có quyền lựa chọn cách sống cho kẻ khác, nhưng lại có đủ khả năng để hoàn toàn sống cho chính mình. Chỉ là, giữa vô cùng chừng tận những người lạ qua đường ấy, ta lại quá mức khờ dại mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân.

Em phải yêu em, chứ đừng bao giờ chờ đợi vào tình yêu hay sự thương cảm nhạt nhòa từ một kẻ nào khác. Bởi vì đôi khi, em coi họ là cuộc sống của mình, mà cuộc sống của họ, vốn dĩ ngày từ đầu, đã làm gì có em. Tự mình huyễn hoặc, tự mình thương đau, em không có lý do nào để bắt mình phải chịu đựng từng đấy những cảm xúc. Vì cuộc đời ngắn chẳng tày gang, hãy vì em mà một lần nào đó, toàn tâm toàn ý sống cho mình.

– Em sống vui vẻ không?

À không, em ổn chứ?

– Một ngày nào đấy, khi mọi việc đã đủ để lắng sâu, đủ để quên lãng, em nghĩ rằng, mọi thứ rồi cũng ổn..

Rất lâu rất lâu rồi, có người đã hỏi như thế. Một cách thành thật, cũng không biết nên trả lời ra sao. Từ lần cuối cùng trò chuyện ấy, không biết rằng mọi thứ thật sự đã ổn chưa, bản thân cũng hoài nghi, lời hỏi thăm của người ta chỉ là một chút thương cảm nhất thời cho quá khứ. Viết được những điều này ra, thấy lòng có chút thanh thản, còn phần quên lãng, có lẽ vẫn chưa đủ thời gian. Người ta gọi đó là một loại cố chấp.

Cố chấp ghi nhớ tất cả, cố chấp không được lãng quên, để rồi, chỉ cần một gợn sóng nhỏ nhoi, cũng khiến cho ký ức vỡ toang, cũng làm cho lòng người vụn vỡ. Tất cả đau thương, lại lần lượt hiện về, lần lượt kéo đến, muốn chôn sâu tất cả, lại không đành lòng mà vội vã đào lên.

Vì cố chấp, nên không cho bản thân được phép quên bất cứ một điều gì.

Vì sợ rằng một ngày nào đó, nếu không nhớ nổi mình đã có bao nhiêu vết thương, sẽ đành lòng để mặc cho cuộc đời trôi nổi. Một đời bất cần. Một đời chông chênh.

Ghi nhớ những thứ như thế, để mỗi lần đau buồn, em biết rằng mình cần phải yêu thương bản thân. Vì bản thân mà sống bình thản, vì bản thân mà nghĩ an nhiên.

Muốn được tịnh yên, mà cuối cùng, đôi khi, chỉ là sự bất lực giữa cuộc đời xa lạ.

Đầy lạnh lùng.

Đầy dối gian..
 
Trịnh Bảo Châu

Về Menu

sống cho bản thân và hãy yêu không hối tiếc… song cho ban than va hay yeu khong hoi tiec tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

thuc hanh nhan nai Chả bắp giòn giòn ngon ngon chua nam tho Tản mạn chuyện khai bút đầu năm đức phật với tuổi thơ nhìn từ tranh 仏壇屋 những lệch lạc xã hội theo quan niệm 中国渔民到底有多强 lý liên kiệt đã giác ngộ được ý Cứu người mà không sát vong ngoai khong tranh la tinh giai thoai ve tam vi thien tang phat an dai su con mat thu hai chuong ngai tren con duong tu vì sao tôi dạy con mình niệm phật đối diện với nghịch cảnh và khổ đau chua giac lam ngoi chua lon tuoi nhat sai gon 濊佉阿悉底迦 Cháo gạo lứt hột mè tốt cho sức khỏe ï¾ å Nói với ba Thơm ngon các món ăn từ cốm ban ve nghiep chung va nghiep rieng cua moi nguoi nghĩ và cảm nhận về cuộc sống của người tôi yêu tôi thương đang ở đâu Yan Can Cook trình diễn món chay tại Pháp Bí mật dinh dưỡng của hạt đậu Cổ năm điều mà người công giáo có thể 1981 Tiếp nối Ngôi nhà bên sông tưởng niệm 40 năm ht thích chơn thức bên cạnh người già xin ï¾ï¼ chiếc lá về nguồn chiếc lá về nguồn ngoi thien de hoc tap tot hon Chấp tay nguyện cầu đức Phật đản Y tế cho Hội nghị Sakyadhita lần thứ 11 giới thiệu mật pháp thời luân Người bị tiểu đường nên ăn ít buổi Thầy Đồng Tháp Húy kỵ cố Hòa thượng Chùa kết giới những nét chung và khác biệt Ăn chay để chống lại biến đổi khí qua nham chan cha oi con them duoc mot lan nghe tieng cha tra suy nghi ve doan hoi thoai cua nguoi am voi con