Tháng Tư. Những ngày về lại cái thị xã êm vàbuồn của thời niên thiếu, thường ngồi ở một quán cà-phê-ngã-tư ngoại vi. Trong sự yên tĩnhđầu ngày, tưởng chừng nghe được hơi thở của lá xanh sau đêm đang gửi những tín hiệu vô hình đến các áng mây chuyển-dịch-bất-động trên cao xanh kia.

	Tháng tư một sắc mai   hồng

Tháng tư một sắc mai hồng

Tháng Tư. Những ngày về lại cái thị xã êm và buồn của thời niên thiếu, thường ngồi ở một     quán cà-phê-ngã-tư ngoại vi. Trong sự yên tĩnh đầu ngày, tưởng chừng nghe được hơi thở của lá xanh sau đêm đang gửi những tín hiệu vô hình đến các áng mây chuyển-dịch-bất-động trên cao xanh kia.

Và, những câu thơ viết giữa mùa xuân năm nay của anh bạn Nguyễn Toàn chợt hiện ra. Như một câu hỏi lấp lánh: Hồng mai hoa, hồng mai hoa…  Thử địa vị tằng hữu/Nhữ tòng hà xứ lai? (Hoa mai hồng ơi, hoa mai hồng ơi… Chốn này chưa từng có/Ngươi từ đâu đến đây?).

Chốn “cố quận” của loài hoa mai hồng (*) vốn từ ngàn dặm xa, sao lại lạc loài cười nở giữa trời Nam? Mà, quê nhà là sự phân biệt gì, để khiến xui nên bao nỗi niềm chi, mà cứ suốt đời không thôi day dứt? Thương một loài hoa lạc, là tấm lòng của những đôi mắt biết sẻ chia. Để rồi sẽ đến với câu hỏi khác: Dã lân nhữ tao ngộ/ Đơn đơn nhất chích thân/Phong trần thiên lý ngoại/Nam phương giai tha hương/Cố giao nan tầm mích/Du du thiên địa gian/Thùy nhân vô thị khách? (Cũng thương ngươi cảnh ngộ/Lẻ loi riêng một thân/Ngàn dặm phơi gió bụi/Trời Nam cùng tha hương/Trang lứa tìm đâu thấy/Giữa đất trời mênh mông/Ai không là khách lữ). Khi đã tự biết tra vấn chính mình trong mối tương liên với kẻ khác, thì từ câu hỏi ấy, ở cuối con đường kiếm tìm, sẽ hé lộ ánh sáng của sự hiểu-ngộ: Vĩnh vi lãng đãng phong trần khách/Nhật viễn gia hương vạn lý trình (Lang thang làm khách phong trần mãi/Ngày một xa quê vạn dặm đường).

Câu hỏi ấy, rồi cũng sẽ dẫn đến câu trả lời.

*   *   *

Tháng Tư. Những cột mốc năm tháng vừa hiện ra như những dấu ghi cần thiết trong cuộc nhân sinh, trên con đường đi tìm ý nghĩa của đời sống; lại cũng vừa tạo ra những ảo tưởng thời gian, kiến lập thành thói quen chẻ chia, phân biệt. Thời gian, cùng với không gian là sự giam cầm mà trên đó, tâm thức con người luôn luôn đong đưa trên cái quả lắc hồi nhớ-vọng tưởng không ngừng nghỉ. Thời gian-không gian, như thế, phải chăng là ký ức? Và, ký ức là sự tích chứa không thể hủy diệt mà chỉ có một lần may mắn duy nhất trong 35 ngày của gần 150 lần ngồi-và-thở, bản thân tạm rời bỏ được nó. Lần ấy, có cảm giác như đã mơ hồ chạm được vào cái chéo áo của Sự Yên Tĩnh. Không diễn tả được, nhưng đấy là một Niềm Vui, khác với những niềm vui khác đã từng biết trước đó. Chợt nhớ câu thơ của học giả Phan Khôi, người mở đầu Thơ mới: “Dừng tim, bặt óc, lặng dòng tình”. Lạ thay, vì sao một nhà tân học lại viết một câu thơ rất “thực chứng” trong việc tu tập? Điều “lạ thay” ấy, lắm khi, lại chẳng hề đáng ngạc nhiên chút nào, nếu anh không bị cái óc phân-biệt-hình-thức chi phối.

 Nhưng buồn thay, rồi lại phải trở về với chốn bụi bay, loay hoay trong đó cùng những sức nặng ám ảnh vẫn đè lên trái tim mình yếu đuối.

 Nhưng, như vô vàn giấc mơ đã không hề mất đi, cũng giống như chúng chưa hề tồn tại, rồi đến một lúc nào đó, những phút giây ngắn ngủi của cái Niềm Vui đã gặp ấy sẽ tái hiện, như vệt muối thầm lặng của Điều Tự Hiểu. Để trở thành một bệ-phóng-dự-cảm khác, trên Con Đường ngun ngút kia.

*   *   *

 Tháng Tư. Hay những tháng khác? Những gọi-tên khác? Chỉ là những quy ước, những điều kiện. Mà, có mấy ai ở bên ngoài những thúc phược ấy? Nhưng, vẫn có thể có được sự vượt thoát ngay trong chính những ràng buộc kia. Con Đường, như thế, chính là Sự Trung Thực. Không với ai khác, mà với chính tấm gương bên trong mà mỗi một người cần không ngừng soi bóng mình. Như lời bậc Đạo Sư Vĩ Đại đã hiển lộ: Tàng thức mang man/Thùy năng câu thúc (Tàng thức mênh mông/Không ai có thể kiểm soát được). Không ai, nếu không là chính mình. Và, chính mình là chi, cái sinh linh nhỏ bé yếu đuối kia? Ngươi đã đi đến đâu, đang ở điểm nào, giữa không ngừng gió cát trên cuộc vạn lý trình? Hãy nhớ lời của Người Chỉ Đường, uy nghiêm mà từ hòa: Giới luật.

 Có tiếng chuông rộng ngân hiền trong khoảnh khắc đầu ngày, thấm vào những con phố còn mơ ngủ, thấm vào những lối đi vắng êm của chốn ngoại vi.

*   *   *

Tháng Tư. Ngồi buổi chiều với giàn hoa giấy, bể dâu còn lại những con đường nhớ-quên, những ảnh bóng vụn rời đứt nối. Một mẹ già sắp-đang phút cuối của cuộc tử sinh. Tin thời sự về việc phóng tên lửa gây bao tranh đoạt. Dòng sông Thu Bồn đang hoen ố do lòng tham của những kẻ khai thác vàng sa khoáng. Mẩu tin nhắn lấp lánh trong đêm của một người bạn nơi xa. Một phụ nữ lặng lẽ làm ra những hũ tương chao khiêm tốn gửi biếu nhà chùa. . . Tất cả đã làm cho cuộc đời ngày càng trở nên đẹp hơn, bởi vì, cuộc đời dường như mỗi lúc mỗi buồn hơn.

 Một buổi chiều tháng Tư vừa tắt. Để sẽ trở về những tháng Tư khác. Như một sự lặp lại, mà như khác.

Và, không hiểu vì sao, cái màu hoa mai đỏ lạc loài ấy bỗng như thoáng nét hương sen không bờ, làm tan đi bao nhiêu se se nghi ngại...

Tháng 4, ở quê nhà

NGUYỄN ĐÔNG NHẬT  

(*) Hồng mai là loại mai của Trung Quốc (nhập vào Việt Nam) có hoa màu đỏ giống như mai phương Nam, thân nhỏ, trồng trong chậu, hoa cũng năm cánh nở vào mùa Xuân.


Về Menu

Tháng tư một sắc mai hồng

コールオブファレス ガンスリンガー 簡単便利戒名授与水戸 ぎっくり腰 腰が熱い 王钦敏 メンタリスト 登場人物 リーガロイヤルホテル小倉 よしず サイズ 浄願寺 富士市 bố thí thế nào để lòng bình an メンズバッグ 생활계 유해폐기물 관리기침을 龍谷大学 渡辺英児 コンタクト 上等兵 階級 정보보호직 공부 디시 巨人 柳田 về nguồn 責任集合体 免疫力 低下 原里中 藤田優馬 相思聲聲 仏壇 おしゃれ 飾り方 正面の絵 プロンプト 浄土宗経典 村上丽奈 王冠 線上看 ác khẩu làm tổn thương người 耳機由來 xung 方小玉房子 พระมเหศวรหล งพระ チャンバー 内張 施工要領書 ミコアイサ 星之咕戰場 観客動員数 Từ 松尾匠 关于青春的议论文 ná Ÿ カカオマスソース tong quan ve quan dinh phan 1 我不爱你了 高浜市役所 総合診療医 cÕÏ 中野新橋駅 国庫補助金等の総収入金額不算入に関する明細書 諸天善神が 五十嵐 麻帆 大河ドラマ 豊臣兄弟 макс джеймс бонд уолкен