Thưa thầy! Mọi vật đều sợ thời gian. Bởi lớp bụi của thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả. Nhưng bản thân thời gian lại sợ những ký ức của con người. Bởi sự tồn tại của những kỷ niệm buồn vui trong tâm hồn chúng ta là trường cửu.. Vâng! Lớp thời gian càng dày lên bao nhiêu con càng nhớ nhung nuối tiếc cái thời mà ngày hai buổi đội nắng dầm mưa đến trường bấy nhiêu. Bao kỷ niệm với thầy cô bè bạn đã in sâu vào tâm trí con. Đôi khi nỗi nhớ làm con bàng hoàng, như mọi chuyện vừa mới hôm qua thôi Thầy ạ!

	Thầy ơi! con vẫn nhớ

Thầy ơi! con vẫn nhớ

Thưa thầy! Mọi vật đều sợ   thời gian. Bởi lớp bụi của  thời gian sẽ xóa mờ đi tất          cả. Nhưng bản thân thời gian lại sợ những ký ức của con người. Bởi sự tồn tại của những kỷ niệm buồn vui trong tâm hồn chúng ta là trường cửu.. Vâng! Lớp thời gian càng dày lên bao nhiêu con càng nhớ nhung nuối tiếc cái thời mà ngày hai buổi đội nắng dầm mưa đến trường bấy nhiêu. Bao kỷ niệm với thầy cô bè bạn đã in sâu vào tâm trí con. Đôi khi nỗi nhớ làm con bàng hoàng, như mọi chuyện vừa mới hôm qua thôi Thầy ạ!

Thầy ơi! Đêm nay con ngồi viết, Đà Lạt đã ngủ yên trong màn sương dày đặc.Hoa Ngọc Lan đầu ngõ tỏa hương thơm ngát. Tiếng vó ngựa lóc cóc giữa khuya làm con nao lòng nhớ quê hương da diết. Con nhẩm tính thời gian con xa trường ngót nghét đã mười năm rồi thầy ạ! Mảng thời gian dồn thành thập kỷ ấy chưa đủ để con quên đi cái mênh mông xanh ngát của khát vọng quê xa năm nào. Con chưa quên được nơi có mùa quả sai trái ngọt đã thấm sâu vào da thịt con. Và nơi ấy, có ngôi trường nhỏ thân yêu đã hằng ôm ấp bao kỷ niệm tuổi thơ con. Lời thầy cô vẫn còn ấm mãi trái tim con, đốt cháy lòng con nỗi nhớ. Con chưa một lần quên hình ảnh người thầy khả kính đã từng nâng bước chúng con vượt qua những lỗ hổng kiến thức, giúp chúng con đứng vững và bước đi trên con đường đời.

Thưa Thầy! Thầy còn nhớ con không? Con biết học trò quá nhiều làm sao Thầy nhớ hết. Nhưng con vẫn tin rằng với Thầy, chỉ cần nhắc tên, học lớp nào, tốt nghiệp năm nào... là Thầy nhớ và nói rõ tính nết của từng đứa. Vâng, Thầy ơi! Con đây, Nguyệt Nhi 12A1- 90 đây Thầy ạ! Thầy nhận ra con rồi phải không? Cái con bé mà ngày xưa Thầy thường bảo rằng:” Nó học giỏi, chăm ngoan nhưng... mít ướt” ấy mà! Còn chuyện này nữa, dẫu Thầy có quên con cũng muốn nhắc cho Thầy nhớ...!

Thầy ơi! Cái hôm mà hơn một nửa lớp tụi con trốn hai tiết toán của Thầy ấy! Hôm đó tụi con nghe tin Thầy ốm, tưởng rằng Thầy không đến lớp. Thế là tụi con tự cho phép mình nhảy cửa sổ... chuồn! Có ai biết đâu Thầy vẫn đến lớp đúng giờ và lớp học chỉ còn... mười hai người. Không hiểu sao ngày thường tụi con đứa nào cũng chăm ngoan là thế, gần thi tốt nghiệp thì nổi hiện yêu, hiện quỷ trốn học đi...ăn. Thế là 45 phút cuối tuần hôm ấy, gần 50 “đứa con ngoan đạo” 12A1 phải vòng tay để nghe bài "giảng kinh” của Thầy. Thằng Tuấn ngồi bên cạnh con ngáp dài, nó lẩm bẩm” Sao Thầy dài hơi quá!” . Con muốn nhéo vào tai nó một cái nhưng lại sợ Thầy buồn. Giọng Thầy hôm ấy buồn lắm, buồn đến nao lòng Thầy ạ! Bọn con gái tụi con đứa nào cũng ngân ngấn nước mắt. Nỗi hối hận dâng lên trong lòng, chúng con thấy thương Thầy vô hạn. Con lén nhìn lên ánh mắt đã hằn sâu dấu thời gian của Thầy hôm ấy lại như ánh đuốc rực sáng soi vào tâm hồn chúng con. Ánh mắt ấy ấm áp và bao dung đến lạ. Cuối cùng cả lớp cũng được thoát khỏi tâm trạng tội lỗi khi giọng thầy trầm ấm bảo rằng: "Ngày mai chủ nhật, cả lớp đến nhà Thầy!” Như chỉ chờ có thế, lớp con lại nhốn nháo cả lên: “ Học phạt hả Thầy!”. Có đứa còn nhõng nhẽo: “ Học xong Thầy cho tụi con hái trái cây nghe Thầy…!”. Chúng con có biết đâu rằng những lần học phạt ấy là gánh nặng dồn lên tuổi tác Thầy. Có đôi lần con thấy Thầy oằn người trên bục giảng vì cơn đau bất chợt. Thầy già rồi, con chạnh lòng khi hiểu ra điều đó Thầy ơi!

Ngày biết kết quả một trăm phần trăm lớp chúng con thi đỗ tốt nghiệp, Thầy mừng vui khôn xiết. Thầy xoa đầu từng đứa và khuyên mỗi đứa một điều. Thầy hiểu tâm tính của chúng con như con ruột của Thầy vậy! Thầy ơi, khi chúng con dần hiểu rằng nhờ những bài "giảng kinh” của Thầy mà chúng con mới nên người thì tóc Thầy đã thêm nhiều sợi bạc. Và chúng con không còn được ở bên Thầy nữa. Chúng con như những cánh chim bay đi tìm tương lai và thực hiện hoài bão của mình. Riêng con, con được bước đi trên con đường mà Thầy đã đi qua. Và đâu đó trên bước đường con đi, con vẫn luôn nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Thầy mãi dõi theo bước chân con. Bây giờ đôi lúc đứng trên bục giảng, nhìn những học sinh thân yêu ham chơi hơn ham học như tụi con thuở nào, con lại đau đáu nghĩ về Thầy!

Thưa Thầy! Ngày 20 tháng 11 năm nay cũng như bao năm trước, con chưa về thăm Thầy được. Xin Thầy thứ lỗi! Con chưa làm được gì hơn ngoài những suy nghĩ của mình Thầy ạ! Con viết những dòng này thay cho những đóa hồng tươi thắm nhất, kính dâng Thầy ngày hội, Thầy ơi!

NGUYỆT NHI  


Về Menu

Thầy ơi! con vẫn nhớ

驕慢 ثبت نام کتاب درسی 薩摩亞商耀爵 川頭 矽藻土除蟲 đem 虫食い掛け算 台化郵局 上行 디시 렉 太田 晶子 伊都菜彩 맙테라 賛信仰 郵戳 東京都国民健康保険団体連合会 初期費用 前払費用 çƒ æ ¼çš å ƒç Ÿ æ ¾ä 기박사넷 Axit folic giúp ngăn ngừa bệnh tự kỷ 東海大学付属八王子病院 phải chăng đạo nào cũng tốt truyen tho vua cho long bac 矢場とん 味噌だれ 作り方 ผาช อ 算命学 身強 診断 マイアミキュー版 兽电战队强龙者 强龙紫被摸隐私部位 áo lam trong tiếng ve mùa phượng vĩ Thiếu vitamin B12 gây lão hóa tự kỷ 山口 弁護士 佳味岡山 대한민국의 국적법에 관해 설명해줘 福井設備 アナデン ギルバデス лични заменки второ hoc phat hoc buong xa nhung qua khu dau thuong va thu han 芙蓉隧道 保険 必要ない人 稲取荘 立命館生協 脱抑制 頭痛 住宅ローン減税 国税庁 中古 tr០신라면 스코빌 м јмҪҳмһҺмӨ кё 金沢市役所は何時から ngũ uẩn và căn nghiệp của con người Цилиндр реж М Сэндрич 銀座ダイヤモンドシライシ ケア 三越昇り専用エスカレーター 高圧 洗浄機 車 司企業 株