Thưa thầy! Mọi vật đều sợ thời gian. Bởi lớp bụi của thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả. Nhưng bản thân thời gian lại sợ những ký ức của con người. Bởi sự tồn tại của những kỷ niệm buồn vui trong tâm hồn chúng ta là trường cửu.. Vâng! Lớp thời gian càng dày lên bao nhiêu con càng nhớ nhung nuối tiếc cái thời mà ngày hai buổi đội nắng dầm mưa đến trường bấy nhiêu. Bao kỷ niệm với thầy cô bè bạn đã in sâu vào tâm trí con. Đôi khi nỗi nhớ làm con bàng hoàng, như mọi chuyện vừa mới hôm qua thôi Thầy ạ!

	Thầy ơi! con vẫn nhớ

Thầy ơi! con vẫn nhớ

Thưa thầy! Mọi vật đều sợ   thời gian. Bởi lớp bụi của  thời gian sẽ xóa mờ đi tất          cả. Nhưng bản thân thời gian lại sợ những ký ức của con người. Bởi sự tồn tại của những kỷ niệm buồn vui trong tâm hồn chúng ta là trường cửu.. Vâng! Lớp thời gian càng dày lên bao nhiêu con càng nhớ nhung nuối tiếc cái thời mà ngày hai buổi đội nắng dầm mưa đến trường bấy nhiêu. Bao kỷ niệm với thầy cô bè bạn đã in sâu vào tâm trí con. Đôi khi nỗi nhớ làm con bàng hoàng, như mọi chuyện vừa mới hôm qua thôi Thầy ạ!

Thầy ơi! Đêm nay con ngồi viết, Đà Lạt đã ngủ yên trong màn sương dày đặc.Hoa Ngọc Lan đầu ngõ tỏa hương thơm ngát. Tiếng vó ngựa lóc cóc giữa khuya làm con nao lòng nhớ quê hương da diết. Con nhẩm tính thời gian con xa trường ngót nghét đã mười năm rồi thầy ạ! Mảng thời gian dồn thành thập kỷ ấy chưa đủ để con quên đi cái mênh mông xanh ngát của khát vọng quê xa năm nào. Con chưa quên được nơi có mùa quả sai trái ngọt đã thấm sâu vào da thịt con. Và nơi ấy, có ngôi trường nhỏ thân yêu đã hằng ôm ấp bao kỷ niệm tuổi thơ con. Lời thầy cô vẫn còn ấm mãi trái tim con, đốt cháy lòng con nỗi nhớ. Con chưa một lần quên hình ảnh người thầy khả kính đã từng nâng bước chúng con vượt qua những lỗ hổng kiến thức, giúp chúng con đứng vững và bước đi trên con đường đời.

Thưa Thầy! Thầy còn nhớ con không? Con biết học trò quá nhiều làm sao Thầy nhớ hết. Nhưng con vẫn tin rằng với Thầy, chỉ cần nhắc tên, học lớp nào, tốt nghiệp năm nào... là Thầy nhớ và nói rõ tính nết của từng đứa. Vâng, Thầy ơi! Con đây, Nguyệt Nhi 12A1- 90 đây Thầy ạ! Thầy nhận ra con rồi phải không? Cái con bé mà ngày xưa Thầy thường bảo rằng:” Nó học giỏi, chăm ngoan nhưng... mít ướt” ấy mà! Còn chuyện này nữa, dẫu Thầy có quên con cũng muốn nhắc cho Thầy nhớ...!

Thầy ơi! Cái hôm mà hơn một nửa lớp tụi con trốn hai tiết toán của Thầy ấy! Hôm đó tụi con nghe tin Thầy ốm, tưởng rằng Thầy không đến lớp. Thế là tụi con tự cho phép mình nhảy cửa sổ... chuồn! Có ai biết đâu Thầy vẫn đến lớp đúng giờ và lớp học chỉ còn... mười hai người. Không hiểu sao ngày thường tụi con đứa nào cũng chăm ngoan là thế, gần thi tốt nghiệp thì nổi hiện yêu, hiện quỷ trốn học đi...ăn. Thế là 45 phút cuối tuần hôm ấy, gần 50 “đứa con ngoan đạo” 12A1 phải vòng tay để nghe bài "giảng kinh” của Thầy. Thằng Tuấn ngồi bên cạnh con ngáp dài, nó lẩm bẩm” Sao Thầy dài hơi quá!” . Con muốn nhéo vào tai nó một cái nhưng lại sợ Thầy buồn. Giọng Thầy hôm ấy buồn lắm, buồn đến nao lòng Thầy ạ! Bọn con gái tụi con đứa nào cũng ngân ngấn nước mắt. Nỗi hối hận dâng lên trong lòng, chúng con thấy thương Thầy vô hạn. Con lén nhìn lên ánh mắt đã hằn sâu dấu thời gian của Thầy hôm ấy lại như ánh đuốc rực sáng soi vào tâm hồn chúng con. Ánh mắt ấy ấm áp và bao dung đến lạ. Cuối cùng cả lớp cũng được thoát khỏi tâm trạng tội lỗi khi giọng thầy trầm ấm bảo rằng: "Ngày mai chủ nhật, cả lớp đến nhà Thầy!” Như chỉ chờ có thế, lớp con lại nhốn nháo cả lên: “ Học phạt hả Thầy!”. Có đứa còn nhõng nhẽo: “ Học xong Thầy cho tụi con hái trái cây nghe Thầy…!”. Chúng con có biết đâu rằng những lần học phạt ấy là gánh nặng dồn lên tuổi tác Thầy. Có đôi lần con thấy Thầy oằn người trên bục giảng vì cơn đau bất chợt. Thầy già rồi, con chạnh lòng khi hiểu ra điều đó Thầy ơi!

Ngày biết kết quả một trăm phần trăm lớp chúng con thi đỗ tốt nghiệp, Thầy mừng vui khôn xiết. Thầy xoa đầu từng đứa và khuyên mỗi đứa một điều. Thầy hiểu tâm tính của chúng con như con ruột của Thầy vậy! Thầy ơi, khi chúng con dần hiểu rằng nhờ những bài "giảng kinh” của Thầy mà chúng con mới nên người thì tóc Thầy đã thêm nhiều sợi bạc. Và chúng con không còn được ở bên Thầy nữa. Chúng con như những cánh chim bay đi tìm tương lai và thực hiện hoài bão của mình. Riêng con, con được bước đi trên con đường mà Thầy đã đi qua. Và đâu đó trên bước đường con đi, con vẫn luôn nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Thầy mãi dõi theo bước chân con. Bây giờ đôi lúc đứng trên bục giảng, nhìn những học sinh thân yêu ham chơi hơn ham học như tụi con thuở nào, con lại đau đáu nghĩ về Thầy!

Thưa Thầy! Ngày 20 tháng 11 năm nay cũng như bao năm trước, con chưa về thăm Thầy được. Xin Thầy thứ lỗi! Con chưa làm được gì hơn ngoài những suy nghĩ của mình Thầy ạ! Con viết những dòng này thay cho những đóa hồng tươi thắm nhất, kính dâng Thầy ngày hội, Thầy ơi!

NGUYỆT NHI  


Về Menu

Thầy ơi! con vẫn nhớ

ヒロミ 小園さん 九華山地藏菩薩 開口 женщины есенина мхат дьявол в деталях смотреть 고곡천 소하천구역 두텍 센서 สองหม นหน งพ นหกร 東京リライフクリニック 3シーズン用 寝袋 ペルオキシダーゼ 酵素サイクル モンスターハンターワールド 上位 кастодиан банкны гэрээ как да измия добре съда за Nghĩa Ân sư 코끼리표 메미로 전분용 العائد السنوي في بنك مصر ирационалнасилаеоод 求人 外国人 アルバイト תקנות הגנת הצרכן ביטול עסקה 加拿大打工度假 無法簽名 ภาพลายกระจ งตาอ อย คณะมน ษยศาสตร และส 日間賀島宿泊 Dẫu tháng bảy quaทความภาษาอ งกฤษ аудиокнига Гауф Вильгельм 3л жүүс อาจารอเกว muoi dieu khong nen lam trong cuoc song โครงการเฉล มพระเก そば粉通販倉科そば粉 niết 생활계 유해폐기물 관리기침을 สอบใบประกอบว ชาช 佐世保市栄町 ホワイトハウス hải 特有生物研究保育中心 東京工業大学 ดอกเบ ยเง นฝากประจ 齊藤山人 หน งส อร บรองภาษ ห ก tất cả các pháp đều là phật pháp 켄간 디시 เช คประก นท พยประก 石坂幸子 장식주 บทสวดท าวเวสส วรรณ ムラサキスポーツ 社長 娘 anh se nho 義母 エロ ก นข าวร ส กแสบร อนท