Mẹ sinh con ra vào rạng sáng ngày mùa đông vẫn còn vương vất những cơn mưa cuối mùa ầm ĩ, trong sự lạnh nhạt của nhà chồng, sự mừng vui của ngoại và ba, trong cái bệnh viện huyện nghèo thời buổi khó khăn.

Tin nhắn của mẹ

Con từng thấy thật khó khăn khi nói câu: Con yêu mẹ - Ảnh minh họa từ Internet

Về nhà được ba ngày, mẹ lại bế con nhập viện vì con bị nhiễm trùng rốn. Mãi về sau hệ tiêu hóa con luôn có vấn đề.

Mẹ không mấy vất vả khi con còn ngồi trên ghế nhà trường. Con luôn được tiếng ngoan hiền, chăm học từ cấp I đến cấp III và là niềm tự hào của mẹ.

Lên đại học con sống xa nhà, thời gian về nhà của con ít dần. Khi con bảo làm bài tập nhóm, lúc bận ôn thi, lúc lại đi giao lưu với bạn. Những ngày cuối tuần của mẹ cũng vời vợi theo nỗi nhớ con.

Một lần con về thăm nhà mẹ nói điều gì phật ý con, con dùng dằng khó chịu. Con không ở lại nhà mà đi ngay chiều hôm ấy. Ba gọi điện nói với con rằng mẹ đã khóc, con nghe lòng mình như xát muối.

Sự khác biệt cách thương yêu, lo lắng, sự khác biệt tư duy giữa hai thế hệ đôi khi khiến con thấy khó khăn trong ngôn từ. Đôi khi con thấy gần với dì hơn. Ba và dì vẫn bảo người tuổi chuột với tuổi mèo khắc khẩu, tính con lại quá bướng bỉnh, mẹ đừng buồn.

24 tuổi, con chăm cho người con yêu từng li từng tí. Từ bữa ăn, từng tiếng thở dài, con cùng vui, cùng buồn với người yêu. Mẹ không thể hiểu hết con được nữa, nhất là khi con sống xa mẹ những sáu năm. Nhưng một ánh mắt bất an của con cũng khiến mẹ chau mày, lo lắng.

Ngày bằng tuổi con bây giờ mẹ đã có cả hai đứa con. Đôi lúc giận dỗi hai tháng con không về nhà. Xót con, mẹ lại gửi tiền lên. Xót mẹ, con lại lầm lũi về, lại đâu vào đấy!

Mẹ mua điện thoại di động, con thấy mẹ mò mẫm với mấy phím chữ nhỏ xíu và đôi kính viễn mấy ngày trời. Hóa ra mẹ học cách nhắn tin. Mẹ nói để nhắn tin với con được nhiều hơn.

Cứ ba hay bốn ngày con lại nhận được tin nhắn của mẹ. Mỗi cuối tuần con không về con lại nhận được tin nhắn của mẹ. Con vẫn thường trả lời trong vội vàng: “Con đang bận tí. Con nhắn tin cho mẹ sau nhé!” dù khi ấy con đang đi ăn với bạn, đang cà phê cà pháo tình tang.

Rồi con quên bẵng đi, đến khi mẹ lại hỏi thăm con lần tiếp theo. Có lần mẹ hỏi sao con không về, con bảo buồn quá nên không về, con buồn chuyện bạn bè, chuyện công việc, chuyện học hành, chuyện linh tinh rồi con quên mất. Nhưng mẹ không quên, lần tiếp theo mẹ nhắn tin hỏi: “Con hết buồn chưa?” khiến con ngây người một lúc để nhớ xem mình đã buồn gì.

Đứa bạn thân nhất cũng có lúc hiểu lầm con, con cảm thấy mọi thứ thật kinh khủng, Khi ấy mẹ vuốt tóc con rồi bảo: "Mẹ sinh con nên mẹ biết tính con không như thế!". Và mẹ đã tin khi con chưa kịp nói câu gì. Mẹ tạo cho con sức bật qua khỏi chuyện khó khăn ấy một cách dễ dàng. Cũng dễ dàng như khi con úp mặt vào mẹ mà khóc nức nở, mẹ không gặng hỏi điều gì.

Con biết mình chưa bao giờ nói với mẹ rằng: “Con thương mẹ”, nhưng mẹ sẽ luôn cảm nhận được điều đó. Vì con từng đập chung nhịp tim với mẹ, thở cùng nhịp thở với mẹ trong gần một năm - một năm thiêng liêng mà phải không mẹ?

Sáng nay con nhớ mẹ, nhớ ca nước ấm mỗi sáng mùa đông dù con dậy vào giờ nào. Sáng nay nằm trong chăn đọc tin nhắn, con nhớ mẹ gấp đôi ngày bình thường.

“Con thương mẹ lắm!” - lần đầu tiên trong suốt 24 năm con bắt đầu ngày mới bằng tin nhắn cho mẹ.

Nguyên Hằng (TTO)


Về Menu

Tin nhắn của mẹ

tra hoa ผน งตกแต งลายคล น dạo 農協紙幣両替 джентльмены сериал e Ü ダクトファン 曲がり 愛子 尼莫色 con 大阪ー広島 車 寄り道 Nhẫn Фискальный чек каспи 仏さまって 見えない 風が スバルXV 車エアコンドライヤー窓 배트맨토토 디시 هنرپیشه های گلشیفته 崩鐵 周年 ぱくたそ 書類 стравинский царь эдип 더럽히다意味 島根 道路 カメラ mẹ hiền quan thế âm 바이알캡핑기 富岡漁港 can ha tinh vu lan ve voi chua but moc 지장보살 예찬문 若干 整形外科回診時の手指消毒タイミング 옥시 第一管区 国道ライブカメラ ナプラ ミスト 投影备品备件方案 青梅市 障害福祉課 Cho 加拿大 省職權 тренировочные варианты огэ харуки мураками норвежский аникин виктор васильевич 秦野 トランプ おミュータンツ ユーロフォーミュラーオープン バイク ローン 繰り上げ返済 荆州育儿补贴信息管理系统 loai сельская ипотека マイアミキュー版 都市軸道路