GN - Giờ tôi không còn được gặp lại thầy nữa, nhưng trong lòng tôi mãi mãi vẫn nhớ về người thầy đáng kính...

	Tình thầy

Tình thầy

Tình thầy mênh mông - Ảnh minh hoạ

GN - Tuổi thơ, ai cũng có một thời cắp sách đến trường với biết bao kỷ niệm bên bạn bè, thầy cô. Những hạnh phúc, yêu thương, buồn vui, hờn dỗi… luôn vẫn mãi là những ký ức ngọt ngào theo mãi suốt bên lòng, dẫu mai này khi ta lớn lên có đi đâu, làm gì… thì cũng không thể nào quên cái thời áo trắng thân thương ấy được.

Ngày 20 tháng 11 lại về trong tiết trời se lạnh bám níu bờ vai. Dù vậy, gương mặt của những tà áo trắng vẫn lộ rõ niềm hớn hở tươi vui khi trên tay là một cành hoa dâng tặng thầy cô nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam - một cử chỉ đẹp thể hiện lòng tôn sư trọng đạo, biết quý trọng những người không ngại gian lao dẫn dắt chúng ta đến tương lai tươi đẹp.

Nhìn những tà áo trắng tung tăng qua ngõ, tôi không khỏi chạnh lòng nhớ về thời đi học của mình, và càng thấy nhớ người thầy cũ của tôi hồi năm còn học cấp một da diết.

Ngôi trường vách lá đơn sơ nằm lọt giữa màu xanh xứ cồn chính là nơi dung dưỡng bao ước mơ của những đứa học trò vùng quê nghèo khó. Gia đình tôi là một điển hình về cuộc sống luôn túng thiếu, vất vả. Hàng ngày, ba mẹ phải thức sớm đi làm, có hôm làm ở xa nên tới chiều tối mới về nhà.

Tôi ngày hai buổi đến trường. Chỉ có việc ăn rồi học vậy mà lo vẫn không xong. Nhớ những hôm ba mẹ không về buổi trưa, vậy là tôi tự tìm nồi vo gạo, nhóm lửa, rồi nấu cơm. Nồi cơm của tôi bữa thì nhão, bữa thì khét, bữa thì nửa sống nửa chín, vậy mà vẫn no bụng như thường để đi học. Có hôm trời mưa, củi ẩm ướt, nên bếp bốc đầy khói, tôi phải vừa canh lửa vừa ngồi bên cạnh để học bài. Có lần tay lấm lem lọ nồi, lỡ cầm vào quển tập học, vậy là có thêm nỗi lo sợ khác. Sợ khi vào lớp thầy kêu lên trả bài mà thấy quyển tập dính lọ chắc thầy sẽ quở phạt!

Giờ trả bài, tim tôi cứ đánh thình thịch, sợ thầy gọi trúng tên mình. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Thầy gọi tôi lên trả bài. Bài thì tôi thuộc không có vấn đề gì. Nhưng khi thầy nhìn vào quyển tập thì tôi lại lo sợ tiếp. Thầy hỏi: “Tại sao tập em lại như thế này?”. Tôi lí nhí thưa: “Dạ thưa thầy, hôm nay ba mẹ em không về nhà nên em vừa học bài vừa tự nấu cơm. Lỡ tay dính lọ rồi cầm vào quyển tập nên…”. Thầy lặng thinh không nói gì, cầm viết cho tôi điểm 10 rồi bảo: “ Em về chỗ đi!”. Vậy là bao nhiêu nỗi lo sợ đã biến thành niềm vui và hạnh phúc khi nhìn điểm 10 đỏ chót của thầy in vào quyển tập của tôi.

Tan học, trên đường về chung đường với thầy, tôi thỏ thẻ: “Thầy ơi, sao hôm nay tập em bị dơ mà vẫn được điểm 10 vậy thầy?”. Thầy nói: “Em xứng đáng mà, vì thầy hiểu cuộc sống khó khăn của gia đình em. Chính thầy cũng là người từng sống trong hoàn cảnh khó khăn nên thầy rất hiểu và cảm thông với những đứa học trò nghèo”.

Lên cấp hai, tôi chuyển trường đến học một nơi khác. Đến từ giã thầy, thầy siết chặt tay tôi rồi dặn dò: “Hãy cố gắng em nhé! Thầy tin tưởng ở em”.

Mỗi người thầy, người cô sau này đều đem đến cho tôi những kiến thức mênh mông, những ý nghĩ cao quý để tìm về tương lai. Nhưng tình cảm của thầy thì tôi vẫn mang theo mãi.

Ngày tháng học sinh giờ đã trôi vào kỷ niệm với biết bao luyến lưu và nhung nhớ về bè bạn, thầy cô… Nhưng đọng mãi trong tôi là “con điểm 10” mang theo cả niềm hạnh phúc mà thầy đã cho tôi hôm ấy.

Giờ tôi không còn được gặp lại thầy nữa, nhưng trong lòng tôi mãi mãi vẫn nhớ về người thầy đáng kính của mình!

Tản văn Đường Lãng Du


Về Menu

Tình thầy

å æžœå žå¾ گلزنبق 総合診療科 高松市 葵記念館 超音波破砕機 細胞壊す 脳内 意味 联想系统下载官网 гречку молевал 川村莉奈 투고 재심 Ăn gì để phòng cảm cúm みんなの経済新聞 ご当地あいす hoẠ千葉5区 補欠選挙 амлодипин инструкция 瀞峡 川下り コース エバーフレッシュ 育てやすさ 曹洞宗法要解説 대구스토 배우 이줂ㄴ 충남대학교 취업지원과 đạo phật có phải như bạn nghỉ 會考歷史考古題 pha Mùa lê ki ma 亀頭攻め 尹普美 Buồn buồn vui vui 食料米 おならがよく出る 勘比 令和7年度 社会福祉事業 施策 補助金 những vần kệ nên đọc hàng ngày 苦行僧 啊啊好疼太深要喷出来了 부지불식 руские поинтеры породы エロ下 白藤 銀座 マルモ印刷 이마트 추천 과자 Tăng cân thế nào là an toàn cho thai phụ し紳士淑女の夜 テラコッタ 宅配業者 Когда Цой сдох 支持者内支持率 ตวอยางเลขท マスカット 空港 獣医 企業 レノン キャスケット 六本木 コーヒー コモン マンムート リュック