Tuyển tập 10 bài Số 134 - thơ Mặc Giang (Từ bài số 1331 đến số 1340)
2. Ân Phụ Mẫu Tiên Rồng 3. Thương Người Miền Trung 4. Cát bụi hoen mờ 5.Thế à !!! 6. Quán Âm Thị Kính Việt Nam 1 7. Quán Âm Thị Kính Việt Nam 2 8.Mấy cuộc phù sinh 9. Con tàu quê hương 10. Con tàu tha phương
1. Trao lại cho em
Có những người em biết hướng về nguồn cội
Nghe trong lòng sung sướng quá đi thôi
Tre già măng mọc, sợ gì giữa đất trời
Khóe mắt khô hoen mi mờ lệ sử
Cha Quốc Tổ trên ngôi cao thờ tự
Mẹ Âu Cơ trên đỉnh núi kiêu sa
Năm ngàn năm sừng sững mái quê nhà
Mảnh dư đồ thiêng liêng thêu gấm vóc
Sóng Biển Đông triều triều dâng hồn nước
Gió Trường Sơn lồng lộng ngát hương quê
Để tượng trưng son sắt vẹn ước thề
Dòng lịch sử ngân vang trao thế hệ
Có những ngưòi em biết giữ gìn Đất Mẹ
Hoa cội nguồn bừng nở đất Quê Cha
Lòng an vui nghe hai tiếng sơn hà
Đất phương Nam, người phương Nam tọa thị
Ta hát vang trên đầu nguồn của suối
Em reo hò giao tiếp tận cuối sông
Chim Lạc kêu đáp lại tiếng chim Hồng
Tiên cỡi hạc, Rồng hóa thân cất cánh
Ải Nam Quan, đỉnh địa đầu dựng nước
Mũi Cà Mau, điểm cuối mở giang san
Trổi hồn thiêng sông núi của năm ngàn
Truyền trao mãi muôn đời không thay đổi.
Tháng 11 – 2009
Bông hồng hiếu hạnh thiêng liêng
Lành thay, con cháu thảo hiền nhớ ân
Mẹ Cha, công đức song thân
Ông Bà, dòng họ gốc phần thâm sâu
Băng qua vạn lý nhịp cầu
Dâng lên Tiên Tổ khởi đầu sơ khai
Hùng Vương quốc phụ phương đài
Âu Cơ quốc mẫu ươm ngai Lạc Hồng
Ngàn năm văn hiến núi sông
An nhiên tọa thị giống dòng Việt Nam
Bông hồng hai sắc cưu mang
Cho anh cho chị lên đàng đắp xây
Cho em nâng cánh hoa nầy
Tin yêu sức sống đong đầy trong tim
Ân cha nghĩa mẹ đáp đền
Ân Tiên ân Tổ thênh thênh đất trời
Cùng nhau phụng hiến suốt đời
Băng đèo vượt núi không lời thở than
Dù cho đổi cả trần gian
Ân kia vời vợi muôn ngàn thấm sâu
Dù cho bãi biển nương dâu
Ân kia giữ mãi trong đầu nhớ nghe.
Tháng 11 – 2009
Bão số 9, tử vong hơn 200 người, tàn phá hơn 10 Tỉnh
Bão số 10, tràn ra phía Bắc, đe dọa phía Nam
Bão số 11, mới một ngày 4-11-09, giết chết gần 100 người chỉ riêng
Phú Yên, Bình Định, Nha Trang. Còn nhiều Tỉnh nữa thì sao ?
Biết nói gì cho Miền Trung và chia sẻ gì cho Miền Trung ?
Nhìn quê hương thiên tai đang ập phủ
Bão lụt gì mà bão lụt triền miên
Nước trào dâng, bão xoáy tốc liền liền
Dân mình ơi, biết làm sao chịu nổi
Tiếng nước cuốn, nước trôi, kêu la ơi ới
Tiếng nhà sập, mái tung, hớt hãi thất thanh
Mắt Mẹ già bỗng tuôn chảy thật nhanh
Đứa con nhỏ nước xoáy chìm biến mất
Trời ơi là trời
Đất ơi là đất
Sao không giết mẹ già mà lại giết con thơ
Lụt năm ngoái đã cướp đi một đứa
Tâm hồn muốn dại khờ
Lụt năm nay, lại cướp thêm đứa nữa
Tấm lòng xé nát tan, còn gì mà than thở
Nước, nước ùn ùn như thác đổ
Bão, bão co giật như điên cuồng
Mẹ sống làm gì, con ơi là con
Phải chi có thang, leo lên hỏi ông trời cho ra lẽ
Ổng ngậm câm, gầm gừ, ngạo nghễ
Chẳng nói chẳng rằng
Đánh sấm đánh sét chớp lòe
Mây đen sì, mây vần vũ phát ghê
Mưa trút nước, trút ào ào phát sợ
Trâu bò chìm lỉm, nói chi đến nghé
Gà vịt nổi trôi, nói chi gia cầm
Làm đất trời mà đày đọa quá thâm
Miền Trung ơi, phải từng cơn gánh chịu
Lúa ngô ngâm mộng chết thúi
Hoa màu rủ mục chết bông
Mì, lang trôi nổi phập phồng
Áo, quần cuốn phăng đây đó
Rồi bàn, rồi ghế
Nào chảo, nào xoong
Vụn vỡ mái tôn
Dập vùi mái lá
Tất cả tơi tả
Tất cả lở bồi
Mền rách đắp trời
Trăng sao đắp chiếu
Đã biết cảnh màn trời chiếu đất thưở sinh ra
Cho đến nay, cũng không cửa không nhà
Sống ủm thủm như cái chuồng mỗi lần vá lại
Biển dâu mấy bãi
Nát cõi tang thương
Đời tôi mấy nẻo
Nát cảnh đoạn trường
Miền Trung ơi Miền Trung
Ôi, thùy dương cát trắng
Đất thì đất đá, khô cằn mùa nắng
Bùn thì quến bùn, nhầy nhụa mùa mưa
Miền Trung ơi, khổ quá biết chưa
Đổ tâm lực, nhũn tàn gai góc
Ai nhớ Miền Trung, đèo cao núi dốc
Ai thương Miền Trung, vũng chéo lưng đồi
Đó là vùng đất quê tôi
Từng năm lũ lụt tơi bời tang thương
Của miền cát trắng thùy dương
Miếng cơm manh áo đoạn trường đắp xây
Hèn chi, " Hoành Sơn nhất đái "
Hèn chi, " Vạn đại dung thân "
Trần thân, cho biết thân trần
Bồ hòn cho biết, lựa lần mô tê
Lại còn răn, rứa nữa hè
Hò khoan đứt nhịp, sao nghe nức lòng
Hèn chi, thế núi đỡ sông
Hải Vân chất ngất, Cù Mông nghiêng đồi
Khi cao, cao vút lưng trời
Khi sâu, sâu thẳm mịt mờ bụi bay
Miền Trung sỏi đá khô cày
Gừng cay muối mặn mới hay nỗi niềm
Dù cho bão lụt triền miên
Dù sao đi nữa cũng miền quê tôi
Khổ đau, mới quý nụ cười
Đọa đày, mới biết thương người Miền Trung.
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
Cọp chết để da cũng mịt mù
Người dù để tiếng cũng thiên thu
Tháp đền nhện kéo nhòa tro cốt
Nghĩa địa cỏ giăng sương phủ mờ
Cuộc lữ trăm năm có nghĩa gì
Lợi danh quyền thế lắm như ri
Hòn chồng đá tảng khua tung tóe
Cát đá bờ lau cái mốc xì
Chén sành chén kiểu choãng mà chơi
Châu chấu đá xe đã cuộc đời
Nghiệp dĩ thiêu thân tiêu một kiếp
Cột đèn nhầy nhụa xác tàn phơi
Quân tử tiểu nhân nhiễu loạn mà
Nếu không sao gọi tiếng Ta bà
Trần sa biến mất, buồn phiền não
Tâm địa tịch không, tội quỷ ma
Cái đầu có sạn bủa tan hoang
Động não mới rêm cái sắt son
Đã gọi là vàng cần thử lửa
Xát xây cho biết mặt vuông tròn
Sắt, kẽm, thau, chì, đồng, thép, gang
Ngọc ngà, châu báu, trộn kim ngân
Cao lương, mỹ vị hay cơm cháo
Khéo đọa đày cho nát ngã nhân
Tài, trí, dại, khôn, tật, tánh đa
Cái mâu, cái thuẫn thở không ra
Một mai quẳng gánh ra nhà gió
Cát bụi mù bay sương trắng pha.
Tháng 11- 2009
Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
Vào đống tro tàn tìm thoáng xưa
Có còn đóm lửa nhỏ dây dưa
Đẳng đeo gai góc thềm hoang lạnh
Hay tắt ngúm theo bụi gió lùa
Chiếc bóng thời gian lặng lẽ trôi
Kìa trông núi ngã ngủ lưng dồi
Đèo heo hút gió vi vu mãi
Quá khứ qua rồi cũng thế thôi
Vó câu cửa sổ thoáng đưa vèo
Gió cuốn mịt mờ mất hút theo
Rêu phủ bên đường nhòa dấu vết
Hoàng hôn buông xuống bé tèo teo
Huy hoàng một thuở lại hoàng huy
Có thịnh, đương nhiên phải có suy
Bỉ cực thái lai, lai bỉ cực
Thế thời thời thế, phải như ri
Phướng lọng cờ bay rợp hí trường
Đã mang dáng dấp của phong sương
Chưa qua ẩn hiện hồn thu thảo
Ngó lại điêu tàn bóng tịch dương
Nền cũ chênh vênh ngã ngửa nghiêng
Lâu đài loang lở đổ lưng triền
Cheo leo ghềnh ráng đeo bờ dốc
Thung lũng núi đồi đứng lặng yên
Lịch thì sử tích phải can qua
Đối đáp, đẩy đưa, hã, thế à
Vật đổi sao dời trêu nghiệt ngã
Trần lao kham nhẫn cợt ta bà.
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
Đêm khuya lạnh giữa núi rừng Bình Phước
Tiếng con ai sao khóc trước cổng chùa
Già Lam nghèo xuyên vách lá đong đưa
Tiếng trẻ khóc từng hồi khua thét gió
Thầy Chiếu Pháp cầm đèn dầu nho nhỏ
Cùng vài Chú Điệu, cất bước ra soi
Không bóng dáng ai, sao lạ hỡ trời
Chỉ thấy em bé, trùm khăn khóc ré
Hình như mới sinh, em còn nhỏ quá
Hai mắt nhắm nghiền, da thịt đỏ au
Sao lạ thế nầy, cha mẹ em đâu
Không lẽ ở dưới đất chui lên, hay trên trời rớt xuống
Rừng núi hoang vu, chùa quê thanh vắng
Nợ phong trần sao lại nặng duyên vương
Em bé ơi, ôi giấc mộng nghê thường
Thầy đành phải cưu mang ru giấc điệp
Đêm đầu tiên Thầy không sao ngủ được
Tiếng trẻ thơ khát sữa khóc oa oa
Đun nước sôi, pha sữa hộp, chứ biết sao bây giờ
Bàn tay Thầy sần sùi không đủ ấm
Ru bé ngủ, cất tiếng à ơ vịt rống
Nghe sao mà trầm bỗng giống tiếng tụng kinh
Em bé nghe, hình như không phải tiếng của mẹ, giật mình
Thầy chẳng biết bế bồng ra sao, nhìn em mà ứa nước mắt
Bản thân Thầy mở ra một khúc ngoặc
Khúc ngoặc hai năm, trải qua biết mấy khúc ngoèo
Ngoèo như núi rừng, hoang vắng cheo leo
Ngoặc như đồi dốc, Thầy âm thầm gánh chịu
Rừng khuya hỡi, có nghe không tiếng núi
Trăng sao ơi, le lói chi khung trời
Lòng dạ Thầy heo hút đỉnh chơi vơi
Là đàn ông, mà phải thành Thị Kính
Nhân gian có câu :
Người tính không bằng trời tính
Thị Kính xưa có pháp danh Kỉnh Tâm
Tên của Thầy lại là tên Minh Tâm
Hiệu của Thầy lại còn mang Chiếu Pháp
Quê ở Vĩnh Long, tìm lên Bình Phước
Xây dựng chùa, đặt danh hiệu Thanh Tâm
Núi rừng khuya, vằng vặc ánh trăng rằm
Sáng và tròn đầy hơn trăng mười sáu
Nhớ chuyện xưa, có Quán Âm Thị Kính
Thì chuyện nay, cũng có Thị Kính Quán Âm
Không phải chuyện của người, mà là chuyện của Việt Nam
Ta ca hát đi khắp cùng nhân thế.
Viết ngay, khi đã gởi Câu chuyện này đi cùng khắp,
và không đầy một tiếng đồng hồ sau, đã có bài này.
7 giờ tối Thứ Hai ngày 23-11-2009
TNT Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
Thầy Chiếu Pháp sớm hồi đầu, quy y cửa Phật
Mộng thư sinh, xin trả lại sân trường
Ba năm đại học, bụi phấn không vương
Khoác áo nâu sồng, tương chao dưa muối
Tỉnh Vĩnh Long của Miền Nam bạt ngàn ruộng lúa
Sợ chim ngàn lỡ gãy cánh sa chân
Nên Thầy tìm lên tận gió núi mưa rừng
Đèo heo hút giữa hoang vu Bình Phưóc
Trên dưới mười năm, bần hàn đạm bạc
Kiến tạo ngôi chùa, tên tự Thanh Tâm
Thầy trò trong lành, như tiếng chuông ngân
Nhưng bỗng một hôm, đất bằng dậy sóng
Vào giữa đêm khuya, núi rừng hoang vắng
Có tiếng khóc gào, như tiếng bé thơ
Tiếng khóc ngoài cổng, theo gió bay vô
Xuyên kẽ lá vách chùa che sao nổi
Thầy Trò thắp đèn, lần mò ra cổng
Tiếng khóc trẻ thơ càng rõ ràng hơn
Con của nhà ai, khóc giữa đêm hôm
Cha mẹ em đâu, mà em nằm ngo ngoe đỏ hỏn
Thầy Trò cùng kêu, mà chẳng nghe ai lên tiếng
Duyên nghiệp thế này, biết đành đoạn sao cam
Thầy không nói không rằng, đưa hai tay bồng em lên
Đem vào phòng, châm thêm dầu, thức trắng
Cứ một hai tiếng, em cục cựa, khóc rống
Thầy lại đun nước sôi, pha thêm sữa cho em
Em oe oe, rồi nhắm mắt ngủ yên
Thầy ngồi đó, tâm can như lửa cháy
Ngày lại ngày qua, cha mẹ em đâu không có thấy
Tháng lần năm lựa, bão bùng sóng gió thị phi
Nghiệp cảnh nghiệp duyên, tột đỉnh tư nghì
Ập phủ lên Thầy, như Núi Bà Đen, cuối Trường Sơn hùng vĩ
Rồi Tỉnh, rồi Huyện, mọi Ban Ngành, đem ra cân ký
Rồi dân, rồi quân, ai cũng mổ xẻ tường tận li ti
Ngậm miệng cũng mắc quai, đừng nói há miệng, biết nói năng gì
Thầy cam phận, cam lòng, mang thân Thị Kính
Thị Kính xưa, vẫn diễm phúc hơn Thầy, nhờ giới tính
Còn Thầy thì, mang cái kiếp đàn ông
Khổ gì hơn, bằng cảnh gà trống nuôi con
Hai vai rộng, nhiều khi thua đôi cánh nhỏ
Chỉ bú, mớm, dỗ dành, hát ru, thay tả
Mà khó lòng hơn vượt núi băng đèo
Năm ba tháng đầu, ghềnh đá đẳng đeo
Đành chấp nhận như ba hồi kinh dị
Ngày tháng dần qua, em dần hơi lớn
Khi em biết đi, Thầy sung sướng quá đi thôi
Khi em biết nói những tiếng bập bẹ đầu đời
Thầy diễm phúc như đường tu chứng ngộ
Bởi thuyền khổ ải đã vượt qua biển khổ
Bởi bây giờ, em cười, em khóc, còn biết tại sao
Chứ trước đây, dù Thầy biết Bắc Đẩu, Nam Tào
Nhưng em bé khóc cười, Thầy không sao hiểu nổi
Gần hai năm sau, cha mẹ của em, lương tâm mòn mỏi
Không có nỗi đau nào, bằng nỗi đau cắn rứt lương tâm
Nên cha mẹ của em, chân thành sám hối ăn năn
Xin nhận lại đứa con thơ, khúc ruột núm nhau, ôi là da là thịt
Thầy từ mẫn nhưng nghe lòng xa xót
Không công sinh, công dưỡng cũng lắm tơ vương
Nhưng Thầy chỉ mang tạm một đoạn trường
Cuộc đày ải trả cho người nhân thế
Câu chuyện thời xưa, có Quán Âm Thị Kính
Câu chuyện thời nay, có Thị Kính Quán Âm
Trời xanh xanh, mà cây lá cũng xanh xanh
Trăng sáng tỏ trăng rằm, trăng thanh trăng mười sáu
Tôi xin hát bản trường ca hợp tấu
Chuyện Quán Âm Thị Kính của Việt Nam
Truyền cho nhau và đi khắp nhân gian
Việt Nam ta, cũng có những con người siêu xuất.
11 giờ đêm Thứ Hai, ngày 23-11-2009
Dành thêm một tiếng hồ và có thêm một bài nữa.
TNT Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
Anh một anh hai anh ba
Ba anh cộng lại hơn năm trăm à
Anh một không cửa thì nhà
Anh hai cỡi gió xông pha bụi trần
Anh ba cột trụ tương phần
Đội trời đáp đất phù vân sá gì
Đường trường phỉ sức ngựa phi
Trùng dương đạp sóng kình ngư vẫy vùng
Chân mây, không có điểm cùng
Góc biển, không có điểm chung xô bờ
Mở toang cánh cửa hư vô
Thử xem vũ trụ trổi cờ ra sao
Tiên du mơ cảnh bồng đào
Thiên thần gãy cánh lộn nhào trần gian
Nghe rằng bốn biển dọc ngang
Năm châu vỗ mặt ngỡ ngàng thế nhân
Đọa đày cát đá phong trần
Xéo giày sĩ nhục cơ cần chi ai
Lão làng chưa thỏa cân đai
Thùng thình loạng choạng chân tay lều khều
Đeo mang vân cẩu tranh thêu
Ảo danh phù tướng mốc meo đã nhiều
Một mai về chốn cô liêu
Xác xơ cát bụi tiêu điều thế thôi !!!
Tháng 11 – 2009
Quê hương nặng mấy con tàu
Sân ga mấy bến sắc màu thời gian
Biết bao nhiêu cuộc ly tan
Biết bao nhiêu cuộc điêu tàn xát xây
Chìm trong tận đáy đọa đày
Sức cùng lực kiệt mặt mày tiêu sơ
Khổ đau tận đáy dại khờ
Đường hầm thăm thẳm mịt mờ chưa ra
Đêm thời hết nỗi sương pha
Ngày thời hết nỗi trầm kha bãi sầu
Quê hương nặng mấy con tàu
Dòng sông mấy khúc, nhịp cầu mấy phen
Canh khuya heo hút bên thềm
Trời đen như mực bóng đêm còn dài
Sao Hôm chi nữa Sao Mai
Gom bong bóng nước phơi đài giá băng
Ba mươi chi nữa còn trăng
Vành khuyên khuyết nguyệt, vành khăn khắn tì
Hòn chồng, đá tảng đen sì
Lâu đài, thành quách nguyên xi thủ thừa
Thời gian, mưa giập gió lùa
Lại qua, lên xuống, bốn mùa kéo nhau
Quê hương nặng mấy con tàu
Ai hay bãi biển bờ dâu bẽ bàng.
Tháng 11 – 2009
Tha phương từ bước lên tàu
Đoạn đành chấp nhận một màu ly tan
Biển khơi sóng bạc phũ phàng
Đẩy xô vận nước ngỡ ngàng chia xa
Chắp tay từ tạ quê nhà
Rầu rầu biển gọi mặn mà thùy dương
Chắp tay từ tạ quê hương
Lưu đày biệt xứ tha phương vọng về
Một năm chưa dám ước thề
Ba mươi năm đã, ước thề còn đi
Nào ngờ một chuyến ra đi
Kéo dài nửa kiếp bờ mi héo mòn
Núi kia còn đứng trông non
Nước kia còn đợi chờ con nước về
Người đi, bến đã xa bờ
Nửa đời lưu lạc dại khờ hồn đau
Tha phương từ vượt con tàu
Nương dâu bãi biển một màu xanh xanh
Nào em nào chị nào anh
Nghe không sóng vỗ kêu quanh ghế ngồi
Nào anh nào chị cùng tôi
Kéo tay em với vạn lời tình quê
Rằng non rằng nước chưa về
Rằng thương rằng nhớ vẹn thề có nhau
Tha phương từ vượt con tàu
Nào hay cố quận một màu biệt ly
Tha phương từ bước ra đi
Con tàu đi mãi cũng vì quê hương.
Tháng 11 – 2009
Bích Ngọc (Tuvien.com)