Vắng & mất
Về với đất. Bao nhiêu người thân trong đời ta đã ra đi, đã đi xa, đã về với đất, về chốn vĩnh hằng, về nơi an nghỉ ngàn thu.
Đi
là xa, xa là về...
Đất,
nước,
gió, lửa - bốn chất cấu tạo nên hình hài thể xác con người đang tan
rã
trong giây phút lâm chung, mà bây giờ có lẽ chỉ còn lại đất
lưu giữ cho hồn phách nơi trú ngụ cuối
cùng chăng? Nỗi nhói đau trong lòng ta khi đứng bên huyệt mộ của
người
thân, lặng nhìn những nhát xẻng vô tình của các phu đào huyệt xúc đất đổ xuống, lấp
dần dần chiếc quan tài kia, nơi mà thi hài của
người
thân ta vừa mới còn nhìn thấy lần cuối cùng trong giờ phút tẩn liệm, nỗi nhói đau
ấy
cứ quặn theo với từng hồi ức nóng hổi còn lưu lại với
con người ấy, mới vừa sống bên ta, vừa ăn, uống, nói, cười, vui, buồn,
khổ, sướng bên ta, nhưng giờ đã xuôi tay nhắm
mắt, đã đi mất hút vào trong một thế giới bất khả tri nhận của yên lặng
và vô hình.
Em tôi vừa mới cười giỡn với tôi mới ngày hôm qua đây thôi, vừa mới nói đến những dự tính và ôm ấp của mình, và vừa mới khoe với tôi bài thơ được đăng báo, vừa mới mua quà và chọc ghẹo con gái tôi, vừa mới bàn về chương trình thức đêm coi bóng đá. Vậy mà bây giờ em đã đi xa.
Lão Tử viết: “Đạo viết thệ, thệ viết viễn, viễn viết phản” - (Đạo
là đi, đi là xa, xa là về). Nhưng em trở về
đâu? Như sách nói “sinh ký tử quy” ư? Sống giữa thế
gian như trong quán trọ để rồi lại làm một kẻ lữ
khách ra đi, đi xa và xa là về? Người thân vừa chết đi có nhiều điều khiến ta
không muốn tin vào cái chết ấy. Nỗi khát khao còn có được
người
thân bên cuộc đời mình lại như một nỗi ân hận
giày vò mình vì ta đã không còn được gần gũi kề
cận, được chia sẻ, được tâm sự,
được
la rầy trách móc, được
thương yêu đùm bọc.
Ôi! Giá như ta đã không có những
lúc vô tình với chú ấy, giá như ta đã có nhiều thời giờ
hơn để
thân mật với chú ấy... Sự thiếu vắng giọng cười, tiếng nói
của chú, mặt mũi, cử chỉ, thái độ của chú trong cuộc sống
thường
ngày của ta là sự thiếu vắng quả khó chịu đựng nổi. Vắng thật rồi sự hiện diện quen thuộc
- nhiều khi đến bực mình - của chú trong gia đình, trong bạn
bè thân hữu. Rồi khi ta nhận ra sự vắng chú chính là sự mất chú.
Không phải chú chỉ vắng mặt trong cuộc sống thường nhật của ta trong một thời gian nào đó để rồi sẽ quay trở lại, mà thật ra chú đã mất hẳn thật rồi, mất đi vĩnh viễn trong cuộc sống của con người xương thịt. Vắng đây là mất. Em tôi đã mất tích luôn giữa trần gian náo động, và lưu lại trong lòng những người ở lại như tôi lời nhắn xa xôi mơ hồ trong gió...
Đi là xa, xa là về...Tản văn Vĩnh Hiền
Ngọc Sương (Tuvien.com)