Sáng giờ trời cứ mưa rả rích, mưa cứ như cuốn phăng đi mọi thứ, vậy mà sao nó không cuốn phăng luôn nỗi buồn chất chứa trong lòng tôi nhỉ.

	Vòng tay của mẹ

Vòng tay của mẹ

“Ai chè trôi nước đậu phộng không?”, “Ai chè trôi nước đậu phộng không?” - âm thanh từ con đường ẩm ướt dưới kia vọng lên cắt đi dòng suy nghĩ trong đầu tôi. Cái bóng và tiếng rao của bà bán chè trôi nước cứ nhỏ dần nhỏ dần theo những giọt mưa đang rơi trên mái hiên.

Nhìn dáng người gầy nhom, mái tóc dài cột cao ra sau và gánh chè trôi nước đi bên kia đường sao giống hình ảnh của mẹ tôi quá. “Bây giờ mẹ đang làm gì nhỉ? Mẹ có nhớ đến mình không?”. Một năm tôi chỉ về thăm mẹ được hai lần. Khi những nụ hoa đỏ của những chòm phượng đã nở rộ và khi những bao lì xì đỏ được bày bán trên phố. Nhẩm đi nhẩm lại tôi thấy mình chỉ còn gặp mẹ được khoảng 40-50 lần nữa thôi, bởi một đời người có bao lâu.

Những lần về thăm nhà thèm lắm cái ôm và vòng tay trìu mến của mẹ. Mùi thơm của nồi bánh trôi nước vẫn thơm đượm như thuở nào. Mẹ hay nói với con rằng: “Ở đời, dù có bị vùi dập bởi phong ba bão táp thì chúng ta phải biết đứng dậy, phải kiên định, y như bánh trôi nước, vẫn luôn nổi lên trên mặt nước con ạ”.

Đó là một bài học lý thú, đúc kết từ kinh nghiệm và sự từng trải mà tôi học được từ mẹ. Những đêm về thăm nhà tôi hay mắc võng ngoài hiên ngồi tâm sự cùng mẹ, tôi thật sự cảm thấy thoải mái và hạnh phúc biết nhường nào. Hai mẹ con huyên thuyên đủ chuyện trên đời. Tiếng ếch nhái và những con đom đóm bay chập chờn tạo thành một bản đồng ca đầy màu sắc.

Từ không gian sâu thẳm vọng về điệu nhạc “Ghe chiếu Cà Mau đã cắm sào trên bờ kinh Ngã Bảy, sao cô gái năm xưa vẫn chưa thấy ra chào...”, thật đúng điệu miền Tây. Vừa gần mẹ, vừa thoát khỏi cái cảm giác xô bồ đầy hối hả của cuộc sống phố thị,  đó như một nốt trầm trong một bản nhạc nhộn nhịp. Yêu lắm cuộc sống quê nhà!

Rồi cũng đến ngày tôi lên đường, tiếp tục đua chen học hành với người đời. Mẹ tôi không quên gửi theo cho tôi mấy đòn bánh tét làm quà cho mấy đứa cùng phòng trọ của tôi. Đôi mắt mẹ rưng rưng nhỏ lệ khiến lòng tôi bồi hồi xót xa. “Rồi con sẽ lại về mà mẹ, mẹ ở lại mạnh giỏi nha mẹ”. bàn tay chai sạn giơ lên vẫy vẫy và cái khăn rằn lau đi hai hàng nước mắt thay cho lời từ biệt của mẹ dành cho tôi.

Hai mươi năm trời nuôi con khôn lớn, đôi mắt sâu thăm thẳm đã hằn vết chân chim trên khuôn mặt hốc hác của mẹ. Đã có bao giờ con nói với mẹ rằng “con yêu mẹ” đâu, phải không mẹ? Đã vậy con còn làm mẹ buồn với những trò nghịch ngợm đánh lộn hồi nhỏ, quậy phá hàng xóm khiến mẹ bị mắng vốn. Những trò chơi vô bổ, phung phí bao nhiêu tiền mồ hôi và nước mắt của mẹ. Con biết chứ, con biết con hư lắm mẹ à!

Phải chi thời gian quay trở lại để con được ở bên mẹ nhiều hơn, được mẹ vỗ về và nâng niu trong vòng tay trìu mến. Nhưng cố níu kéo thì cũng không được gì. “Hiện tại mới là điều quan trọng”, đấy là điều mà mẹ đã dạy con. Người ta nói rằng: “Không ai có quyền chọn cho mình nơi sinh ra. Không ai quyết định được hoàn cảnh xuất thân và không ai có thể lựa chọn cho mình một mái ấm. Nhưng con người có quyền chọn lựa mình sẽ sống ra sao trong cuộc đời này”.

Con hứa sẽ sống tốt mẹ à. Con yêu mẹ nhiều lắm và con không muốn mẹ sẽ buồn vì những việc làm không tốt của con.

Nhật An (AT)


Về Menu

Vòng tay của mẹ

図書係くんと秘密の放課後 タマオヤモリ属 ผ งเเบบเวท มวยร งส บทสวดพาหงมหากา ไม ยมก 紅酒灌腸 勘比 사성암 念地藏圣号发愿怎么说 往生論全文 bí quyết dạy con thông minh của người エスコネ 烹佛祖 楞严咒 注音 สเปย ลม 福壽基肥 闇小作 罰則 thiê 齋藤理一郎 雅加達紓壓 паустовский старый повар 계약법 인간 谷ナオミ動画 導波管スロットアンテナ 原理 香川県高松市仏生山町甲837 13 顔が映ってしまった配信者 新山機場貴賓室 つるし雛 大崎市 かむろ школьницы станцевали в хелены инденбиркен 錯金銀工藝課程 マーレグラッシア タージマハル 발성장애와 관련된 급성통증 빈백 소파 나훈아 정치성향 オフィスカジュアル 제주도버스대절 ねこぉひ コンプ путь шамана слушать 佛頂尊勝陀羅尼 백반기행 김진태 부산시 복지실태조사 bốn pháp xây dựng đời sống tại gia 왕페이윈 사형 可算 不可算 問題 터보기계 대학원 藤沢 黄砂黄砂 素晴らしき日々 希実香 организационная культура