GIỚI THIỆU Tuvien.com

Tuvien.com – Ngôi Chùa Online & Kho Tàng Phật Pháp Vô Tận

Trong thời đại công nghệ số, việc tiếp cận và thực hành Phật pháp đã trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết nhờ các nền tảng trực tuyến. Trong số đó, Tuvien.com nổi lên như một địa chỉ đáng tin cậy, một thư viện khổng lồ và một "ngôi chùa online" đích thực dành cho mọi Phật tử và những người yêu mến đạo Phật.

Tuvien.com không chỉ là một website, đó là một kho tàng tri thức:

Tuvien.com chứa đựng hàng ngàn bài viết chất lượng về Phật pháp, được chọn lọc kỹ càng từ nhiều nguồn đáng tin cậy. Dù bạn là người mới bắt đầu hay đã thâm nhập kinh điển lâu năm, bạn đều có thể tìm thấy những kiến thức phù hợp:

  • Tủ Sách Kinh Điển Đa Dạng: Trang web quy tụ hàng chục bộ kinh từ các hệ phái khác nhau, bao gồm:
    • Kinh Điển: Cung cấp các bản kinh quan trọng từ Đại thừa, Nguyên thủy và các hệ phái khác.
    • Giới Luật, Luận Giải: Giúp người học hiểu sâu hơn về nền tảng đạo đức và triết lý Phật giáo.
    • Thiền Nguyên Thủy, Tổ Sư Thiền, Mật Tông: Các tài liệu chuyên sâu về các pháp môn tu tập.
    • Triết Học Phật Giáo: Phân tích các khía cạnh tư tưởng sâu sắc của đạo Phật.
  • Audio Thuyết Pháp Phong Phú: Đây là một trong những điểm mạnh của Tuvien.com, nơi bạn có thể nghe pháp bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Trang web lưu trữ các bài thuyết pháp của các bậc Hòa thượng, cư sĩ đạo cao đức trọng như:
    • Thầy Thích Thông Lai
    • Pháp Sư Tịnh Không, Pháp Sư Ngộ Thông
    • Cư sĩ - Diệu Âm (Australia)
    • Cùng nhiều bài thuyết pháp khác trong mục Các bài Thuyết Pháp.

Các mục Audio chuyên đề sâu sắc:

Để thuận tiện cho người nghe, Tuvien.com đã sắp xếp các nội dung Audio thành các chuyên mục chi tiết:

  • Audio Kinh điển đại thừa, Audio Đại tạng kinh (Nikaya), Audio Luận tạng, Audio Luật tạng: Giúp người nghe tiếp cận kinh điển một cách hệ thống.
  • Audio Thiền học, Audio Tịnh độ, Audio Triết học phật giáo: Đi sâu vào các pháp môn và học thuyết chuyên biệt.
  • Audio Truyện Phật Giáo, Âm nhạc phật giáo: Cung cấp nội dung giải trí lành mạnh, giàu tính giáo dục.

Phật Pháp Ứng Dụng & Văn Hóa:

Tuvien.com không chỉ dừng lại ở lý thuyết mà còn hướng đến sự ứng dụng thực tiễn trong đời sống:

  • Phật pháp cho người bắt đầu: Hướng dẫn căn bản cho những người mới tìm hiểu.
  • VĂN HÓA: Bao gồm các mục như Truyện Phật Giáo, Chết & Tái sinh, Nghệ thuật sống đẹp, Thơ, Hình ảnh Phật Giáo.
  • Ăn chay: Cung cấp Hướng dẫn nấu chayTài liệu chữa bệnh liên quan, hỗ trợ Phật tử thực hành nếp sống thanh tịnh.

Đặc biệt: Ngôi Chùa Online – Nơi Phật tử Về Nương Tựa

Hiểu được rằng không phải Phật tử nào cũng có điều kiện đến chùa thường xuyên, Tuvien.com đã xây dựng một Ngôi Chùa Online độc đáo. Tại đây, quý Phật tử có thể thực hiện các nghi thức tâm linh ngay trên website:

  • Cúng bái thắp hương: Thể hiện lòng thành kính với chư Phật, Bồ Tát.
  • Cầu siêu, Hộ niệm: Thực hành các nghi thức tâm linh quan trọng cho người đã khuất hoặc người bệnh.

Tuvien.com chính là cầu nối tâm linh vững chắc, giúp mọi người duy trì việc học hỏi và tu tập Phật pháp, mang ánh sáng từ bi và trí tuệ vào cuộc sống hàng ngày. Hãy truy cập ngay Tuvien.com để khám phá kho tàng tri thức vô giá này!

Thơ - Tái đáo Thiên Thai

.

           

 

TÁI ĐÁO THIÊN THAI

Diệu Trân

   (Xin tặng bạn, nụ cười Xuân)

 

Tái Đáo Thiên Thai là tựa bài thơ thất ngôn bát cú của thi sỹ Tào-Đường, tả tâm trạng hai chàng Lưu Nguyễn lạc Thiên Thai, nhưng tôi chỉ nhớ hai câu cuối (có lẽ vì tôi chỉ thích hai câu cuối):

 

Đào hoa lưu thủy y nhiên tại

Bất kiến đương thời khuyến tửu nhân”

 

Tôi tạm dịch thế này, có thể không sát văn tự nhưng hy vọng gần sát ý:

 

Hoa đào vẫn nở, nước êm trôi

Đâu người rưọu tiễn buổi chia phôi!”

 

Số là, hai chàng rủ nhau lên núi hái thuốc, lang thang thế nào lại lạc vào động Tiên. Không biết khi ấy trong động có bao nhiêu Tiên-nữ nhưng chỉ có hai nàng rủ hai chàng kết duyên vợ chồng. Chỗ này tôi hơi thắc mắc, trước khi hai chàng lạc bước tới thì Động Tiên chỉ có các Tiên-nữ sống vui vẻ với nhau, có ai biết “kết duyên vợ chồng” là gì không?

Thôi thì cứ cho là vì duyên tới nên sẽ tự nhiên biết mà rủ thôi.

 

Hai chàng làm bạn với hai Tiên thì quả là … thần tiên. Thời gian đó, chắc hai chàng đều tiếc rằng sao không đi hái thuốc sớm hơn để được lạc lối sớm hơn? Hơn thế nữa, chắc hai chàng còn mủi lòng thương xót thế nhân nơi cõi ta-bà, sao mà cực quá! sao mà khổ qúa! Nếu ai cũng lạc vào cõi Tiên như mình thì sung sướng biết bao!

Có mủi lòng cũng vì tâm-từ-bi chút thôi, rồi quên ngay để hưởng hạnh phúc chứ!

 

Hình như câu chuyện Lưu Nguyễn lạc Thiên Thai, ít ai tả rõ cuộc sống nơi đó của hai chàng thế nào, mà chỉ nói chung chung là thần tiên lắm! Không ai biết hàng ngày hai chàng ăn uống những gì, chỉ ngầm hiểu là ăn đào và uống nước suối (vì xứ Tiên chắc phải nhiều đào tiên, và cảnh tiên thì nhiều sông suối) Rồi hai chàng làm gì cho hết ngày, ngoài việc cùng Tiên-nữ dạo chơi non bồng diễm ảo, chàng ca, nàng múa …vân … vân … Thật là thần tiên quá, vì chàng không phải đi làm, không phải kẹt xe trên xa lộ, không bị ông xếp bà xếp xài xể, không sợ bị layoff, không sợ bị late charge khi trả bill trễ …. Biết bao nhiêu là thứ phiền não thế gian mà chỉ cần lạc lối thiên tiên là rũ bỏ sạch hết.

Tuyệt!

Có lẽ không ít ai trong chúng ta, đọc câu chuyện này mà không khởi tâm mong được như vậy. E rằng có người quá mong mỏi, còn thử đi hái thuốc không chừng!

 

Nhưng,

Lại chữ nhưng đáng ghét!

Nhưng chỉ ít lâu sau, (không ai biết bao lâu, trong một vài tác phẩm viết về chuyện này, cho là 6 tháng) hai chàng Lưu Nguyễn cảm thấy nhớ nhà. Nhớ nhà đây có lẽ không chỉ nhớ CÁI NHÀ ở ta-bà, mà tôi nghĩ là hai chàng nhớ khắp cõi ta-bà, nhớ những sinh động ồn ào, nhớ bụi bặm, nhớ thiếu thốn chật vật, nhớ những bực mình, cãi cọ, nhớ lo lắng, nhớ ác mộng, nhớ bún riêu, bún ốc, nhớ phở, nhớ hủ tíu, xôi chè, bánh mì, bánh cuốn … Trời ơi, hai chàng mà kể hết những cái nhớ đang ùn ùn trong lòng thì Tiên-nữ cũng phát điên thôi.

Thế nên, hai chàng chỉ lịch sự thổ lộ là “Ta nhớ nhà quá! Ta muốn về thăm nhà rồi ta sẽ trở lại”. Nghe thế, Tiên-nữ rầu rầu: “Chàng về, thiếp không dám giữ, chỉ xin chàng suy nghĩ kỹ đã”

 

(Tiên-nữ có khác! Chứ gặp thôn nữ thì: “Chàng về em chẳng cho về. Em nắm vạt áo, em đề câu thơ!”)

 

Chắc chắn là hai chàng không cần suy nghĩ gì lâu thêm, vì nhớ ta-bà  quá rồi! ăn đào tiên ngán quá rồi! ca múa cũng mệt quá rồi! Vả lại, nếu muốn trở lại cõi Tiên thì cũng dễ thôi vì ngày trước đi hái thuốc, lạc ở chỗ nào, sẽ tới đúng chỗ đó. Tiên đã là vợ mình thì Tiên sẽ chờ ở đó, khỏi cần gọi taxi mới tới.

 

Ngờ đâu, vì là Tiên nên Tiên-nữ đã biết trước. Duyên tiên-tục này chỉ xảy ra và bền vững khi tâm tục đã xả tục (có lẽ trong lúc hái thuốc, hai chàng chỉ nghĩ tới cứu nhân độ thế). Khi tâm tục còn hoài vọng trần tục thì duyên này phải đứt đoạn mà thôi!

Thế nên, khi hai chàng hớn hở khăn gói về quê thì nhị vị Tiên-cô buồn bã, tiễn hai chàng ra cửa động bằng chén rượu ly bôi.

Khi ấy, chắc đang là mùa Xuân vì thấy tác phẩm nào viết về giai thoại này cũng tả cửa động có hoa đào. Mà hoa đào thường chỉ nở vào mùa Xuân. Nếu đúng là thời điểm như thế thì hai chàng Lưu Nguyễn này có tính toán chứ chẳng phải tình cờ “nhớ nhà” vào lúc đó đâu. Tôi dám chắc như thế, dám chắc là hai chàng muốn “về quê ăn Tết” cho đỡ thèm bánh chưng bánh tét, rồi sẽ trở lại cõi Tiên cho đỡ cực !

Tính toán kỹ thế mà không qua khỏi số trời!

Ăn Tết no nê xong, có lẽ nhìn thấy đống bills đầy trong thùng thư, hoảng quá, bèn rủ nhau mau mau đi … hái thuốc.

 

Đến nơi cũ, đợi, mong, réo gọi ngày đêm mà chỉ thấy:

 

Cửa động,

hòn đá tảng.

Gió bay hoa phấn,

Sương chiều âm u.

Con rắn bò qua thấp thỏm,

Chờ giờ công phu” (*)

 

Câu chuyện Lưu Nguyễn lạc Thiên Thai thường chỉ được kể tới đây. Có lẽ những nghệ sỹ (thơ, văn, nhạc) viết lại chuyện này chỉ muốn mô tả sự huyền ảo tuyệt vời của chốn thiên tiên nên khi hai chàng không về tiên được nữa thì … hết chuyện, kể thêm đoạn cuối sẽ giảm vẻ đẹp của cảnh tiên.

 

Tôi không phải nghệ sỹ mới viết về chuyện Lưu Nguyễn một cách trần tục thế này. Nhưng tôi biết, thế nào cũng có một vài bạn đọc đồng ý với tôi ở một vài ý nghĩ đã gán cho Lưu Nguyễn. Những bạn đồng ý, chắc sẽ tội nghiệp hai chàng này vì đang phải đi làm 3 jobs để thanh toán núi bills trong thùng thư! Làm mờ người như thế, có thì giờ đâu mà đi chợ, nấu nướng nữa, nên nhiều phần là trên đường lái xe từ sở nọ sang sở kia sẽ gặp những ông Mễ ôm những bịch trái cây nơi các trụ đèn, chờ đèn đỏ, khách ngừng xe là mời mua.

 

Thế nào hai chàng cũng mua phải những bịch đào!

Lại ăn đào trừ cơm!

Nhưng không phải là đào tiên nữa!

 

 

Diệu Trân

(Như-Thị-Am, Tết Đinh Hợi)

 

(*)trích bài “Áo nghĩa thư” thơ DT   

 

---o0o---

 

Cập nhật: 01-03-2007

 

Nguồn: www.quangduc.com

Về danh mục