Truyện Phật Giáo - Viết trên cát.

 

...... ... .

 

 

VIẾT TRÊN CÁT

Huệ Trân

 

 

          Tôi ngồi lặng lẽ, nhìn những lá phong vàng sậm và đỏ ối, âm thầm rơi trong không gian  tinh mơ quanh khu nhà quàn. Thấp thoáng vào, ra, là những người chít khăn tang trắng, gương mặt phờ phạc, buồn rầu.  

          Cả một trời thu im lắng, u hoài trùm phủ quanh tôi.

 

          Ngồi trong lòng xe nơi bãi đậu, tôi đang chờ quý thầy, trên đường tới tụng kinh hộ niệm cho người quá vãng của một gia đình nghèo mà thầy tôi vừa tình cờ biết tin.

          Gió nhẹ.

          Lá thu rơi.

          Người còn.

          Kẻ mất.

          Hợp rồi tan.

          Ai cũng biết thế, nhưng dường như những lá thu rơi nhẹ nhàng, thanh thản hơn con người lúc ra đi. Lá lìa cành, theo gió, bay lượn êm ả như vẫy  chào cây, rồi thầm lặng nằm trên mặt đất. Đất ân cần đón lá, lá an nhiên tiếp nhận nắng mưa, và lá biết rằng, rồi lá sẽ thành đất, để đất lại nuôi cây … 

          Bỗng nhiên, những tiếng gào khóc bật lên từ bên trong nhà quàn, vang động, xé rách không gian đang lặng lẽ ! Tiếng khóc, tiếng kể lể, tiếng thảm thiết gọi tên người vừa chết làm xôn xao những người đang hiện diện. 

          Nhưng bên ngoài, nơi tôi vẫn ngồi yên trong lòng xe, gió thu vẫn thổi nhẹ, lá thu vẫn thong thả rơi, đất vẫn thầm lặng, nhẫn nhục, nhận những Đến và Đi … 

          Những tiếng khóc khi người-mất-người có mang chút nào ân hận vì đã chẳng tử tế đủ, khi còn nhau hay không?

          Có lẽ nhiều ân hận, người ta mới khóc than như thế ! Nếu sống với nhau mà tử tế, mà thủy chung như cây với lá thì sự ra đi chỉ là tạm biệt, là chuyển hóa.

          Tử tế với nhau thì có gì ân hận lúc chia tay theo lẽ vô thường! 

          Tiếng gào khóc càng lúc càng bi thương. Phải chi tôi có thể kể cho người đang khóc nghe một câu chuyện ngắn mà tôi từng được nghe từ một vị giảng-sư.

          Hai huynh đệ đồng tu, khá thân thiết, đang cùng đi trên sa mạc. Hai vị nói đủ các thứ chuyện quanh đề tài tu học, và ở một đề tài, có sự bất đồng đến mức huynh thẳng tay giáng cho đệ một bạt tai.

          Đệ không nói gì, quỳ xuống trên cát, dùng ngón tay viết giòng chữ “Hôm nay bạn tôi đã tát tôi.”

          Hai người tiếp tục đi, không ai nói gì với ai nữa.

          Ngang qua một khu sình lầy, người em hụt chân, lún xuống bùn. Lập tức, người anh đưa tay, kéo em lên. Không một lời cám ơn, hai người tiếp tục đi, ra khỏi sa mạc, tới vùng đồi núi. Người em nhìn quanh, tiến tới một tảng đá lớn, dùng những viên sỏi nhọn, vận dụng hết sức lực để viết trên đá giòng chữ “Hôm nay bạn tôi đã cứu tôi”.

          Lúc đó, người anh mới lên tiếng hỏi:

          - Sao lúc huynh tát đệ, đệ viết trên cát, mà lúc cứu đệ, đệ lại viết trên đá?

          - Thưa huynh, những tàn nhẫn, đau buồn, hãy viết trên cát để cát bụi thời gian xóa nhòa đi; nhưng những tử tế, ơn nghĩa phải viết trên đá mà ghi tâm khắc cốt. 

          Câu chuyện chỉ có thế, nhưng nước mắt tôi đã lã chã rơi vì biết rằng, giữa cõi ta-bà chập chùng những dối gian, bội phản, tàn nhẫn này, phải có  bao nhiêu bãi cát để nhân gian viết đủ ?! 

          Nhưng may thay, cũng an ủi, là đứng trước tảng đá, cắn ngón tay chảy máu làm mực, người con Phật còn lòng biết ơn sâu sa để viết xuống sáu chữ:

          “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT”

 

                                                            Huệ Trân

                                    (Tạm biệt trăng thu- thành phố Biển Dài)        

 

 

 

----o0o---

Trình bày: Tịnh Tuệ

Cập nhật: 01-12-2007

 

Nguồn: www.quangduc.com

Về danh mục

十二単 体験 พลอย อ ยดา ä å µå æ æ Mẹ Андреева Наталья 緋桜のお駒 北海道産 切り干し大根 確定労災保険料率 一般拠出金 草根 無明 48 å çœ 臺灣 香積佛香講堂 Период полураспада таблица 日文動畫歌 ขกกกขขขขขขคขคขขขขขขขขขขข 館山 갤럭시 맥세이프 충전기 디시 茨城エリアボード hoa thuong thich tam nguyen 1917 徳真会 徳洲会 違い 多弁症 薬物 塩梅 使い方 ұят 愛川町 天気 蒲公英の種 原神 読み方 форум 6 класс английский 隆線 考古学 一彈指意思 Ngó 河南有专属的佛教 중간지원조직 위탁 كيف 羞恥プレイの報告 秋葉原 眼科 怖い 七五三 小山 新竹青草湖 нужен ли загранник в hoàn Bồ 心经 華嚴三聖 微妙莊嚴 健和会大手町病院 レンタルパジャマ viet cho hoi tho 신나 gãi Bánh chay kiểu Tây 紅爐雪 古代 女性成長 救贖 大女主