Tiếng mưa rơi trên mái ngói đã nhiều năm thuộc về một vùng kí ức tuy còn rõ rệt nhưng lại xa xăm vô cùng. Tôi tưởng như mình không bao giờ còn nghe lại nữa, tưởng như cái âm thanh vừa quen thuộc mà lại cũng chẳng bao giờ quen thuộc ấy đã là một âm thanh xa xôi, mơ hồ.

Bao giờ có thể như xưa?

Như tuổi thơ…

Như bình yên...

Nhưng những chiều mưa mùa xuân ở xứ sở này, tôi lại nghe lại âm thanh ấy. Và nó vọng vào hồn tôi một nỗi nhớ thương vô bờ những khung trời xa xưa...

Ảnh minh hoạ: sana100pk

Tất nhiên rồi, không bao giờ còn có thể như xưa, không điều gì còn có thể như xưa nữa. Không phải vì tôi lớn lên, đi xa Việt Nam, không phải vì nước mắt rơi xuống tay bỏng rát. Cũng không phải vì xứ sở này không là quê hương, không là nơi chốn thân thuộc. Không phải vì tâm hồn tôi đã không còn dễ chạm vào như xưa. Để tiếng mưa rơi ngày hôm nay không như ngày xưa. Mà vì ngày hôm nay, tôi đã không chỉ lắng nghe tiếng mưa chỉ nghĩ về mưa, tôi nghe cả tiếng lòng mình và tiếng những hồi ức chạm vào tim mình...

Có một tiếng mưa rơi,

Tôi vùi đầu vào chăn ấm, vào lưng mẹ mà ngủ thiếp. Cái tiếng lộp bộp ấy khiến tôi sợ hãi đôi chút, nhưng tôi vẫn ngủ ngon lành dưới mái nhà mình.

Có một tiếng mưa rơi, 

Tôi giật mình ngước mắt rời khỏi trang sách đang học dở, lo âu nhưng rồi lại mỉm cười trách mình vì phút lạc lòng...

Có một tiếng mưa rơi, 

Tôi ngồi ôm gối nhìn những giọt nước chảy xuống buồn tủi trên kính cửa sổ, lòng tôi và mắt tôi trống rỗng như thể tôi đang trôi ở đâu đó...

Có một tiếng mưa rơi, tôi nhìn ra mặt hồ mờ đi qua lớp kính, như thể người ta nhìn một điều gì đó mờ đi qua làn nước mắt, thoáng rùng mình...

Có một tiếng mưa rơi, 

Tôi đưa tách cafe nóng lên môi, tôi nhìn mà không nhìn, thấy mà không thấy gì cả, có một nơi nào đó trong tim, rất đau...

Có một tiếng mưa rơi, 

Bóng người nhòa đi trong mắt tôi, gió ném tình yêu trẻ con và đàn bà của tôi vào hồi ức...

Có một tiếng mưa rơi, 

Cho đến tiếng mưa rơi chiều nay, gợi nhắc cho tôi nhiều điều. Duy nhất một tiếng mưa rơi trên mái ngói nhà tôi ngày bé là hạnh phúc, yên ổn. Tiếng mưa rơi hôm nay trên mái nhà thoạt nghe cũng giống tiếng mưa rơi yên ổn xưa kia ấy, nhưng tôi không còn nhỏ dại để vùi đầu vào lưng mẹ thiếp đi, tôi khác mất rồi. Không vì một ngôi nhà khác, một gương mặt khác, một khu vườn khác, một đất nước khác. Không vì tháng năm. Không vì hạnh phúc hay đau khổ. Tôi khác mất rồi. Vậy thôi!

Có một đêm mưa nào đó tôi cũng giật mình thức dậy khi nghe tiếng mèo kêu thảm thiết, tôi vẫn như xưa cũ rơi xuống những giọt nước mắt nhỏ dại thương con mèo đi lạc, nhưng trong lòng tôi có một nỗi trống trải còn mênh mang hơn nữa. Tôi thương cả mình.

Tiếng mưa rơi này…

Và khu vườn nhòa đi trong mưa. 

Sao mà thương nhớ! 

Nguyễn Huyền (VNN)


Về Menu

Bao giờ có thể như xưa?

y niem ve hanh phuc thực hành giáo pháp trong cuộc sống bộn để 五祖戒 破戒 phap ưng 五痛五燒意思 無分別智 Vận động HÃƒÆ u 曹洞宗管長猊下 本 西南卦 お墓の設置 移管 修理ならいいお墓 vẻ 19 Ngà มหาชนกสอนเร อง ï¾ cai 精霊供養 cocaine phá hủy tim Ăn nhiều rau củ quả để sống lâu dai 大法寺 愛西市 Sơ lược tiểu sử HT Thích Tôn Thật henry steel olcott và phong trào phục hưng ba i ChẠvuonhoaphatgiao cuoc doi thanh tang ananda phan 4 tử Chạy 既濟卦 錫杖 de Canh chua gợi nhớ quê nhà gột Tiểu sử HT Thích Từ Hạnh nguyên Phó 唐安琪丝妍社 mat ton kinh tuong niem lan thu 29 co ht thich tri Thầy chiếc bình nứt và những điều kỳ suy ngẫm về sự thách thức của Huyền බ ද ධ න ස සත tÕ ma 父母呼應勿緩 事例 9 yếu tố khiến bạn sống không hạnh cÃ Æ chua 墓の片付け 魂の引き上げ