Những suy nghĩ cứ đứt đoạn, rồi lại tuôn trào, và bất chợt dừng lại ở sự hữu hạn của cuộc đời Đời người có mấy mươi năm, chưa kịp đi hết những ước muốn thì đã phải ngưng nhịp Vậy nếu như ta chỉ còn một ngày để sống
Nếu chỉ còn một ngày để sống…

Những suy nghĩ cứ đứt đoạn, rồi lại tuôn trào, và bất chợt dừng lại ở sự hữu hạn của cuộc đời. Đời người có mấy mươi năm, chưa kịp đi hết những ước muốn thì đã phải ngưng nhịp. Vậy nếu như ta chỉ còn một ngày để sống?
 


Sài Gòn mùa này, cứ mưa rồi nắng. Nắng day dứt khô khan, mưa vội vàng ướt át. Mưa nắng Sài Gòn, chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi, cũng đủ khiến lòng người rung động, và tiết trời này thật thích hợp cho những dòng suy nghĩ miên man.

Những suy nghĩ cứ đứt đoạn, rồi lại tuôn trào, và bất chợt dừng lại ở sự hữu hạn của cuộc đời. Đời người có mấy mươi năm, chưa kịp đi hết những ước muốn thì đã phải ngưng nhịp. Vậy nếu như ta chỉ còn một ngày để sống? Hãy cùng FTUZone thả mình theo dòng suy ngẫm đó, để biết đâu, bạn sẽ tìm được hơn nữa một chút dư vị cho cuộc sống này.


Và nếu . . .

Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, thì ngày mai sẽ chỉ còn trong tưởng tượng :
Ngày mai, không biết rằng hoa có sẽ nở, gió có sẽ reo, và nắng có sẽ vàng
Ngày mai, không biết biển có ôm ấp hoài con sóng, mây và núi có còn lững thững bên nhau và đường chân trời có còn xa hoài tít tắp
Ngày mai . . .
Không biết con có còn được về bên mẹ
Và rồi đôi bạn có còn sánh bước bên nhau
Hay đôi tình nhân có còn chia chung một bờ vai để nương tựa

 


Chúng ta vẫn thường tiếc nuối về quá khứ, hò hẹn với hiện tại và lãng quên những ngày mai. Trên những bước đường vội vã, ta vô tình đi lướt qua vẻ đẹp đã bao lâu chờ đợi mà không chút đoái hoài, lẳng lặng bước trôi cho trong lòng không gợn sóng.

Thức dậy trong tim một mối tình, thắp lên cho riêng mình một tia hi vọng, dòng đời cứ thế đẩy xô, ta nhìn về quá khứ rồi cắn rứt nơi này cho những khát khao đã bỏ lỡ dọc bước chân trần. Con người, vẫn hay ngây khờ rối ren trong những điều vụn vặt, những lo toan tính toán cho ngày mai vẫn chưa tỏa lối sáng đường.

Cất lên một câu ca ta sợ người đời chê dở, vẽ một nụ hồng ta ngại vẻ đẹp chẳng đủ đầy, nói một câu yêu thương ta sợ tình cho đi không được trao lại. Dè dặt với những nỗi niềm cho là rất riêng, ta quên mất đi trong mình dòng cá tính.

Ta ngại ngùng một lời yêu dành trao bố mẹ, e ấp những nhịp chân sánh bước bạn hiền, nhút nhát cái siết chặt tay cho người thương ấm áp. Ta đang vô tâm hay vô tư quá mức đến nỗi lãng quên cả chữ yêu thương?


Ngày hôm nay, đàn chim vẫn hát ca, mặt trời vẫn tỏa nắng, gió vẫn cứ thì thào và mưa thì vẫn bất chợt. Ngày hôm nay, vạn vật vẫn chuyển động, đẹp và đẹp, vì đây vẫn là một ngày để sống. Đôi khi, ta tự đặt mình trong áp lực để rồi thấu hiểu tổn thương và hối tiếc. Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống, thì hôm qua sẽ không còn tiếc nuối và ngày mai sẽ không còn tổn thương.

Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống :

Cậu con trai sẽ tìm về với mẹ, nơi tình thương đã lâu rồi đóng bụi mịt mờ thời gian, nơi hơi thở trẻ thơ đã lạnh vùi trên những khung trời kí ức.

Hai người bạn sẽ dắt bước nhau đi những con đường đã quen lắm ngày qua ngày, những hờn giận nhỏ nhen sẽ lùi về để vững chắc lòng tin dìu đường ta bước.

Cô gái sẽ lại tựa đầu vào vai chàng trai mà thủ thỉ, mà hít hà hơi ấm tưởng chừng đã bỏ quên vì ngày trôi vội vã ta vô tình đi lướt qua nhau.

Nhiều khi, con người bước trên đường và tự rối rắm bằng hai câu hỏi : “mình đã chọn đúng con đường chưa ?” “phía cuối con đường kia có gì đang chờ đợi?”. Cứ thế, ta bước e dè, ngần ngại rồi đôi khi không đủ vững tin nên vấp ngã, thi thoảng lại quá chậm để theo đuổi một thú vị vụt qua.

Trên con đường ta đang bước, dù chông gai hay trải đầy hoa hồng, dù nắng ấm hay mưa giông, thì dẫu sao – đó vẫn là một con đường ta đã chọn. Bước đi, cho đôi chân thêm vững vàng, cho trái tim thêm cháy bỏng. Bước đi, ta ngại chi vòng lẩn quẩn của thời gian. Nếu chỉ còn một ngày để sống, thì con đường này ngày mai sẽ không còn dấu chân ta bước, ở lại đây chỉ là những tiếc nuối vương vãi dọc đường trần


Một văn hào đã cảm thấu : “Ta sinh ra không phải để phai nhòa theo mỗi bước chân qua, mà là để in hằng dấu yêu thương trong tim một ai đó”. Có lẽ vậy, con đường ta bước mỗi ngày, sẽ chẳng có gì khác biệt khi mờ nhòa dấu yêu thương và nhạt nhẽo khát khao cuộc sống. Một ngày, ta sống cho trọn vẹn một ngày, sống với tất cả đam mê và nhiệt huyết, thì đó là một ngày đáng sống. Cuộc sống không cho ta quyền lựa chọn quá khứ và quyết định tương lai.

Cuộc sống chỉ cho ta quyền sống thật tốt cho hiện tại, để khi ngày mai có ra sao thì ngày hôm nay cũng là một ngày đáng trân trọng.

Tuổi trẻ, sống bằng trái tim cháy bỏng

Tuổi trẻ, sống bằng nhiệt huyết trào dâng

Và chúng ta, sống hết mình cho ngày hôm nay với những khát khao cống hiến

Hãy sống như lúc nào ta cũng chỉ có hôm nay là ngày cuối cùng để sống

Nhật Minh    
 

Về Menu

nếu chỉ còn một ngày để sống… neu chi con mot ngay de song tin tuc phat giao hoc phat phat phap thien phat giao

tu dien thanh Vì sao rau không thể thiếu trong mỗi bữa qua roi dem trung thu đời 佛規禮節 cần hiểu đúng về chữ tu trong phật 心經 診療 ban ve nghiep chung va nghiep rieng cua moi hoà 忌日是指哪一天 Trì hoa nghiêm cổ tự suy ngẫm về việc truyền giới bồ qua roi mat 若我說天地 to su minh dang quang 即刻往生西方 腳底筋膜炎治療 an tru trong hien tai linh cam ung quan the am Cuộc vận động chống chế độ Ngô Vì sao người nữ thường bị thien chanh niem mon có hay không một tình yêu chân thật bÃÆo gieo nghiệp sát sanh quả báo sẽ nghèo トO Sơ tổ Thiền phái Trúc Lâm Việt Nam 佛教与佛教中国化 Người xưa tuổi cũ 8217 cua vo thuong vu lan hỏi mẹ tự bao giờ tông khi lòng an định nÃ Æ ta phat phap la thuoc tri tam benh cho chung sanh goi con yeu dau gởi người mẹ yêu dấu của con tam thanh dao dua den niet ban PhÃÆp rụng Nét chữ của mẹ tôi Nét chữ của mẹ tôi niem tin Người giảm cân cần lưu ý gì trong chế 佛教禪定教室 vì sao nghịch cảnh không phải là bất