GN - Trước ngày lấy chồng, chị nhờ tôi đi mua cho chị trái chanh về chà móng tay, móng chân.

Những ngón chân đóng phèn của chị

GN - Năm ấy, chị 18 tuổi; và cũng trong năm ấy, chị lấy chồng. Trước ngày chị lấy chồng, đôi chân chị còn những ngón đóng phèn. Cái màu vàng vàng ấy cứ mãi ám ảnh tôi cả một thời vụng dại...

net-que-noi-cho-noi-8.jpg

Chị quê - Ảnh minh họa

Chị là chị cả trong gia đình. Gia đình tôi chỉ có 2 công đất, 2 công đất không nuôi nổi 6 miệng ăn. Cha phải đi làm mướn quanh năm, khi nơi này khi chỗ kia. Da mặt cha lúc nào cũng rám nắng, cái màu sạm đen khắc khổ khi nhìn vào là chạnh lòng. Mẹ tôi cũng vất vả không kém, bươn chải hết buổi chợ này sang buổi chợ khác. Hai công đất, giao lại cho chị. Mười bốn, mười lăm tuổi chị dang nắng “móc mương” (móc sình non bỏ lên bờ), để đặt tép cải thiện bữa ăn. Hôm nào rảnh chị đi mò tép dưới sông, có hôm đi mò tép bị cá chốt đâm nhức thấu trời, về nhà chị lấy dầu bạc hà thoa và cắn răng chịu đau.

Đến mùa nhổ mạ, cấy lúa, cắt lúa chị cũng làm hết. Ai mướn gì làm nấy, miễn sao có tiền phụ mẹ mua gạo là chị chẳng từ nan. Ba anh em tôi còn nhỏ, chỉ biết há miệng chờ ăn, chưa biết làm gì ra tiền giúp đỡ gia đình.

Hai công đất trồng lúa năm ăn, năm thua. Vì hồi ấy, phương thức sản xuất nông nghiệp còn lạc hậu và hầu như ở quê hồi ấy, chưa biết áp dụng khoa học kỹ thuật trong việc trồng lúa. Cha đi làm thuê phương xa, mẹ đầu tắt mặt tối, chị thân gái bươn chải. Có năm, 2 công ruộng, chị một mình dang nắng suốt 2 ngày liền cấy xong. Đến mùa thu hoạch, chị đi mần “dần công” cho hàng xóm. Khi cắt lúa nhà, có người đến “trả công”.

Cứ thế, năm này sang năm khác, năm nọ sang năm kia. Đôi chân chị lúc nào cũng “gắn bó” với sình non, phèn chua. Những ngón chân móng thường bị dính bùn non, phía trên móng thì đóng phèn. Cái màu vàng vàng cố hữu của ruộng đồng, rơm rạ. Vậy mà lúc nào chị cũng nở nụ cười tươi. Nụ cười chứa chan niềm hy vọng...

Mười tám tuổi, chị chưa biết đến mùi nước hoa, màu son môi. Tất cả với chị đều rất xa xỉ. Vì vậy, chị tuyên bố lấy chồng làm ai cũng bất ngờ. Bất ngờ là vì chưa từng thấy chị hẹn hò, chưa từng thấy chị có biểu hiện đang yêu. Nhưng có lẽ, chị muốn gia đình bớt khổ, sau khi lập gia đình chị sẽ giúp gia đình bằng cách của chị mà chị nghĩ sẽ tốt hơn hiện tại.

Trước ngày lấy chồng, chị nhờ tôi đi mua cho chị trái chanh về chà móng tay, móng chân. Chị chà hết cả trái chanh, mà những ngón chân vẫn còn đóng phèn. Chị nhìn tôi cười bảo, thôi kệ mình từ bé đã vậy rồi. Màu của đồng quê mà, chẳng gì phải xấu hổ cả.

Đã hơn 20 năm, thời may chị chọn được “bến trong”. Mỗi lần về thăm gia đình, tôi cố tình quan sát, thấy những ngón chân của chị không còn đóng phèn nữa. Lòng thầm mừng cho chị...

Trần Thành Nghĩa

Về Menu

Những ngón chân đóng phèn của chị

佛說父母恩重難報經 thiền 宗教信仰 不吃肉 在空间上 Phật 白骨观 危险性 若我說天地 そうとうしゅう de thầy ï¾ ï½½ sự cường thịnh của một quốc gia theo 一真法界 bãªn họa Tạm biệt thầy nhà giáo nhà văn Võ 轉識為智 一吸一呼 是生命的节奏 9 điều cần biết về thuốc chống suy chuong 4 간화선이란 Thiền sư Vô Ngôn Thông đến VN tìm お墓の墓地 霊園の選び方 Nhậ Quảng Nam Tưởng niệm lần thứ 264 Tổ 佛教与佛教中国化 Bánh mì xíu mại chay å ç æžœ Hớn Nộm thập nhị nhân duyên tản mạn nghìn mắt nghìn tay 涅槃御和讃 kinh phạm võng bồ tát giới giảng lược 临海市餐饮文化研究会 bói thương truyện ngắn 7 bước đến miền cực 佛教的出世入世 nhất 还愿怎么个还法 妙性本空 无有一法可得 ï¾ ï¼ bùi từ thí vô giá hội đến thủy lục pháp ÐÐÐ お仏壇 お手入れ 錫杖 一念心性 是 bai