GN - Tôi chôn nó cạnh mộ ông và khắc trong lòng mình dòng chữ cho nó “Người cận vệ trung thành...".

Phèn ơi!

GN - Đã bao giờ bạn thấy chó khóc chưa? Có đấy!

Nội tôi có nuôi một con chó, đặt tên là Phèn. Nó hiền và tính trầm như một người đứng tuổi. Bởi thế mà nó hay theo ông hoặc cứ nằm một xó nào đó ở góc nhà lim dim mắt quan sát. Nó tinh lắm! Ông không bao giờ quên cho nó ăn, cũng ngày hai buổi, và lúc nào cũng vậy, nó quanh quẩn ngay gầm bàn lúc ông tôi ăn, nó đợi lộc. Đuôi nó ngoe nguẩy trông sướng mắt.

phen oi.jpg

"Người cận vệ trung thành của ông nội" - Ảnh chỉ mang tính minh họa

Mỗi sớm mai, nội dậy từ sớm nhóm lửa, súc lại ấm trà, uống một ly cà-phê nóng do chính tay ông pha. Con Phèn cứ quấn lấy chân ông mà đi quanh nhà hoặc ra vườn, nhưng chẳng phải nó đòi ăn mà dường như nó cũng bắt đầu bài tập thể dục buổi sáng đều nhịp cùng với ông. Nó ưỡn người về trước hai chân sau duỗi thẳng, bụng gần như bẹp gí vào nền đất, cái mõm mở toác ngáp dài, sau đó rung mình một cái rõ kêu. Có khi Phèn lại nằm lăn ra lộn qua lộn lại và nằm ngửa ngoắc cái đuôi.

Một chiều mùa hạ, trời nhàn nhạt nắng, nội tôi đã giã từ cõi đời phiền não trược này. Ông thanh thản ra đi như đóng xong một vai tuồng sân khấu cuộc đời. Rồi lại chuẩn bị cho một vai diễn khác ở một cõi xa xăm nào đó. Những người thân còn lại thì vẫn tiếp tục với cuộc sống thường nhật đầy hỷ nộ ái ố đeo mang thân phận.

Nước mắt rơi. Tiếng chuông, mõ, nhạc lễ tang nghe da diết thê thiết lòng chúng tôi. Từ lúc nội ngừng thở cũng là lúc con Phèn nhịn ăn, đôi mắt nó chuyển sang màu đỏ đục như cục máu bầm và khóe mắt thì ghèn đã đóng khoen. Phèn nằm mọp bên linh cữu nội, nước dãi trong miệng nó chực trào ra. Chao ôi! Nó khóc! Khóc và tru lên thật hoang dại. Bàn trên người vẫn ăn. Dòng người vẫn tiếp tục thắp nén nhang tiễn nhà giáo lão thành - ông nội tôi - chân thành, tôn kính. Chiều rồi. Đêm trôi. Tôi cho con Phèn ăn, nó vẫn nằm im thinh, không thiết rời chỗ ông tôi thiếp giấc ngàn thu.

Khuya đó, tôi vuốt ve nó hay là chính tôi đang lần tìm về chút ấm áp từ phía nó. Tôi thường sống xa nhà, ít khi về thăm nội. Còn Phèn thì lúc nào cũng sát ông. Dường như nó nhìn tôi với cái nhìn xa lạ, trong cổ họng nó phát tiếng khùng khục, phải chăng nó đang trách cứ tôi hay nó xót giùm tôi không kịp về gặp ông lần cuối. Nó đi vòng đều bên chiếc quan tài rất nhiều lượt, cả khi sắp đưa linh cữu hạ huyệt thì nó cũng có mặt và đi vòng đều bên vuông mộ mới hàng nhiều vòng.

Xong đâu đấy, theo thói quen, mọi người trong nhà kêu con Phèn tới ăn những thức ăn còn dư và những thứ dành riêng cho “cậu ta” thì không thấy Phèn đâu hết. Chợt, tôi ra mộ ông thì… ôi! Con Phèn đã nằm lạnh cứng phủ phục trước di ảnh nội tôi bên mộ. Giọt nước mắt thêm nóng mặn chảy xuống khóe môi, dù rằng tôi đã kiềm nén lại. Tôi chôn nó cạnh mộ ông và khắc trong lòng mình dòng chữ cho nó “Người cận vệ trung thành của ông nội”. Mà không, phải là “Người bạn chí tình của ông tôi, Phèn ơi!”.

Hàn Thanh Nhân


Về Menu

Phèn ơi!

Thừa cân béo phì tiềm ẩn nguy cơ bệnh tuá ³ 打七 bánh trôi bánh chay tổng การกล าวว ทยาน loi ich cua phap mon niem phat quốc cÃ Æ Một thời làm điệu Đổi món với gỏi khoai môn chay Một người lái đò một người tinh túy một mùa sen Ïe voi Mát lạnh chè trái vải rau câu お墓 dòng Nhớ món canh kiểm quê dế Ăn món chay Thái tại Sài Thành tai sao nen song luong thien Đường xa vạn dặm 禅心の食事 học cách tích đức từ cuộc sống chuyện ăn chay trường của nội noi van linh bat dau Ăn gì để giảm viêm nhiễm tinh chat dai thua trong phat giao viet nam Là Šgiới Niệm Sống ï¾ ï¼ お墓参り Khói dua cua Sư ông cho con niềm tin Có tu ắt có chứng Trong gió lạnh đầu mùa Bớt mạ xuân trong tôi ngày ấy và bây giờ mùng Lá sen và trà xanh giúp giảm cân thói