Lâu rồi, ta không còn trải lòng mình với trang giấy. Ngày tháng bận rộn mãi cuốn hút nhấn chìm ta trong công việc không phút nào ngơi nghỉ. Để rồi lòng càng đầy ắp những hỗn mang mệt mỏi mà chẳng thể tìm về nhật ký để giãi bày

	Tự vấn trước thềm xuân

Tự vấn trước thềm xuân

. Cũng như chiều nay, giữa cái se lạnh nôn nao hồn người, chợt muốn cầm bút tâm sự cùng nhật ký mà ngồi thừ, ngẩn ngơ nhìn trang giấy trắng. Biết bao lần mở ra đành gấp lại, cất đi. Ta không viết nổi, thực sự không còn tâm tư để viết, nhật ký ơi!

Có lẽ giữa ngày tháng qua, với ta chỉ có chất chồng công việc, của gánh nặng cơm áo... Ta thực sự mòn mỏi mình giữa mớ hỗn độn của thời-không gian mà quên mất mùa xuân đang gần kề. Thời gian không cho phép ta nhặt nhạnh được phút giây để thở, để buông giữa cuồng quay lo phiền và toan tính. Không gian lại càng khép chặt ta vào mọi giới hạn thiếu vắng niềm vui và thư giãn. Ta chợt chơi vơi lạ.

Hạnh phúc, ai đó đã từng nói "Một ngày trôi qua trong bình yên, đó là hạnh phúc". Nó được viết lên với nhiều khái niệm. Song với ta, hạnh phúc lớn nhất là được viết, được cầm bút chia sẻ bày tỏ, mà sao... cũng quá xa vời. Chẳng còn gì đọng lại trong một tâm hồn mỏi mệt. Đầu óc ta đang chìm sâu giữa vòng đảo điên của nghiệp lực. Dầu, ta vẫn biết và luôn sẵn sàng để đón nhận mọi thứ, mọi điều xảy đến bằng chính đôi mắt mở to tỉnh táo để hiểu giai đoạn mình đang đi, đang qua khắc nghiệt đến thế nào. Song mọi vận hành của nghiệt ngã của nghiệp duyên cứ dập dồn, đeo đuổi ngày càng bám riết vào ta như hình với bóng ngăn trở ta, gián đoạn ta xa rời dần bao ước mong tu tập, chuyển hóa để thăng hoa.

Ta hèn kém quá chăng? Hay ta bạc nhược để lắm lúc không chịu đựng được nổi những phong ba muộn phiền vây phủ? Để rồi ta lại xót xa bật khóc cho mình giữa mênh mang cô độc, giữa mưa gió hình hài.

Nhưng kỳ diệu thay, giữa phút giây khổ đau nhất, chính giọt nước mắt âm thầm ấy, những dòng lệ đắng xót thi nhau tuôn trào lại như phép mầu làm gột rửa, trôi đi bao ẩn ức tâm hồn, giúp ta chợt nhận ra: Tất cả đều là phương tiện.

Cảm ơn dòng cảm xúc rất người giúp ta nhìn sáng suốt hơn hiện tại nhật ký ạ, cho ta thấm thía hơn bao giờ hết bài pháp "Nghịch tăng thượng duyên" trong một chuyên mục "Chuyện Đạo Chuyện Đời" của báo Giác Ngộ. Lời bài pháp như còn văng vẳng bên tai "Điều nghịch lắm lúc lại là nhân duyên tốt để ta rèn luyện phấn đấu đi lên". Mới hay, ta chưa hiểu gì về cuộc trải nghiệm tâm linh cả.

Trong mọi chông chênh đường đời thì con đường tâm linh là cuộc hành trình cần có sự trải nghiệm nhiều nhất. Cần phải biết buồn, biết khóc cùng những khắc khoải ưu tư. Đó chính là "Đối tượng của thiền quán" (như lời một vị sư). Và mọi dập vùi, dồn nén, ẩn ức... chẳng qua chúng đang "trêu đùa", vận hành trên nền tảng ý thức mà thôi. Sao ta chưa chịu buông bỏ chấp thủ tự ngã chính mình, để mãi hoài ôm ấp niềm đau và đổ thừa cho nghịch cảnh, số phận? Ta đã chấp nhận trước mọi khổ đau nhưng ta có thực sự điềm nhiên đón nhận nó hay vẫn chìm trong nỗi niềm khắc khoải? Để suốt đời ta vẫn cùng ngũ uẩn này làm bạn lang thang dìu dắt nhau lưu lạc giữa thở than cùng với ngày tháng vô định..., hỡi cái "ta" mệt nhoài?

TRI ÂM


Về Menu

Tự vấn trước thềm xuân

เทสโต ขนมแบรนด เวรตระล ย niềm tin mù quáng xảy ra từ các lễ 伊勢原 花火 Dương Văn Hội Người bảo vệ kinh แกงบอนใส แคบหม แฟ มดำเจาะ 2 น ว 空想世界のもちもの 本 西部警察 神戸 伊根町 天気 Hơi thở sâu giúp tăng hiệu quả điều โครงการ พ ชร ส ธา 市町村別寺院数順位 พระห ไห 成人式 着付け 美容室 予約 ヘンタイ万博 โถส ขภ ณฑ รห ส 문월 눈방 ใบสม ครงานท วไป 伊江島 空港 Một số nghi lễ trong Phật giáo ไอแลวสะเทอนหว da nang 三好達治 雪 ảnh 人孔 埋戻し あて紙 休暇村 富士 Đại hội Tim mạch Đông Nam Á lần thứ ありそ x あプねや あvはむすた 日差し chùa いわき 出身 会心率 詩人 お血 마비노기 디시 かいご堂 名東区 しもやか 事故 会津 修験道 عنفالولادة глоубал трэвэл 용인시교육청소년과위치 会計士 求人 แนวทางการจ ดการทร mon 伝承館 福島 戯れる 読み方 Bệnh khô mắt do đâu điều trị thế トロピカーナ