Những
bao rác
Thường
thì những ngôn từ không hay, hay những kiểu cư xử được
gọi là “thiếu văn hóa” chỉ xảy ra với những kẻ mà
thiên hạ gọi là lưu manh, bất lương hay trong những khu vực
nghèo khó. Nhưng hình như không phải. Đó chỉ là một trong
các duyên khiến những thứ đó có điều kiện xuất hiện
nhiều hơn mà thôi. Nhân duyên chính, vẫn từ ba thứ tham -
sân - si trong chính mình.
Khi
mọi thứ êm ả trôi đi, mình cũng hiền lành thánh thiện
như ai. Nhưng một ngày đẹp trời nào đó, một cô nàng xuất
hiện bám lấy anh chàng của mình. Lập tức, tam bành lục
tặc trong mình nổi lên. Mình điên tiết phát ngôn. Loại ngôn
từ phát ra, âm thanh khiến người nghe long óc, mình thì mất
sức mệt nhoài, nhưng cứ thế mà hùng dũng lẫm liệt. Ré
một cách khoẻ khoắn như còi xe lửa rú lên giữa đêm trường
thanh vắng. Thế mới biết, cái gốc của những thứ đó không
phải do nghèo khó hay thất học. Chính là từ tham - sân - si
mà ra. Chả trách họp hội nghị cấp cao, toàn là dân trí
thức, mà ôm nhau vật lộn như hai đứa con nít.
Khu
hẻm nhà tôi không phải khu vực nghèo khó. Chỉ toàn thứ
dữ, có tôi là mạt nhất. Vậy mà chút nước đổ ra hẻm
cũng có chuyện để ầm ĩ. Một con hẻm chia đều bốn nhà.
Nhưng không ai muốn phần hẻm nơi nhà mình đọng nước. Người
quơ qua bên này. Kẻ quét lại bên kia. Làm sao đó để mặt
nhà mình khô ráo, còn thiên hạ ai chết mặc ai. Thế là cả
ba chửi nhau chí choé.
Mình
không phải là đứa cao thượng, nhưng ồn quá thì không thể
làm việc. Vì thế, đành cao thượng mở cửa xuống nước
“Xin dồn hết qua nhà con, từ từ nó bốc hơi …”. Không
ngờ, chiêu ấy lại có kết quả. Ba nàng lập tức bỏ cuộc.
Không thấy ai quét lui quét tới gì nữa. Cũng không thấy ai
to tiếng với nhau. Mình như chó táp phải ruồi, không ngờ
chỉ một chiêu mà việc lại tốt như thế. Nhưng không phải
khi nào những hành động thánh thiện cũng được đền đáp
một cách xứng đáng.
Ngày
nào, cũng có rác dồn qua trước nhà. Chư Tổ ngày xưa, vẫn
khiêng đá làm đường cho mọi người đi qua, xá gì một vài
bao rác. Thành anh nhà tôi miệt mài đổ rác thay người. Một
lần, hai lần, ba lần, cho đến mấy chục lần … Thứ gì
thành thói quen, nó trở thành việc tự nhiên. Mặt tiền nhà
mình trở thành chỗ dồn rác chờ xe tới xúc, không phải
chỉ một nhà mà hình như của khá nhiều nhà. Anh trở thành
nhà đổ rác chuyên nghiệp.
Anh
thay nghề đổ rác bằng công việc của một thám tử tư.
Phần lớn là hàng của cô hàng xóm xinh đẹp. Vì nhà cô đẹp,
nên rác được dồn qua nhà mình cho tiện. Đằng nào cũng
đổ một lần, khỏi nhọc lòng anh đổ rác.
Rác
được mang qua, thám tử lại âm thầm mang trở về. Nhà hàng
xóm thấy rác chạy lại nhà mình, lại âm thầm trả về chỗ
cũ. Cuộc chiến cứ thế mà diễn ra trong thầm lặng. Rác
chạy qua rồi lại chạy về. Người nhất định phải mệt,
không biết lũ rác có mệt không? Chắc mệt. Chỉ vì người
người đi quá giới hạn của mình.
Chuyện
rồi cũng phải chấm dứt. Thế gian này có thứ gì mà thường
hằng?
Một
ngày đẹp trời, bỗng dưng cô chủ về nhà sớm. Anh hốt
rác chưa kịp tới. Rác không nằm bên đây mà lại nằm ngay
trước mặt nhà cô. Chắc con bé bận làm cơm, nên chưa kịp
tải nó lại bên này. Thấy rác choáng hết mặt tiền, cô
hét toán “Rác nhà ai để đây?”. Con bé hoảng hồn chạy
ra “Dạ nhà mình”. “Sao lại để rác đây”. “Dạ bình
thường con để bên nhà chú Q. nhưng không biết mấy ngày
nay ai cứ đem qua lại bên này. Con đem qua, nó lại chạy về
…”. Cô chủ nhỏ tắt tiếng, bước nhanh vào nhà. Từ đó,
rác không còn lang thang. Chỗ để mấy bao rác, bỗng dưng mọc
lên hai cây bồ đề cao quá đầu gối. Chẳng ai trồng trọt
cũng chẳng ai chăm sóc, cứ thế mà vươn lên.
Chuyện
đời là thế, nhưng cái chuyện ấy lại khiến mình nghĩ đến
những dấy khởi trong tâm. Những suy nghĩ lương thiện, mình
nhẹ nhàng với nó, có làm tôi đòi nó chút đỉnh, cũng không
sao. Nó vẫn dẫn lại cho mình cái quả tươi đẹp. Nhưng với
những dấy niệm thuộc tham sân, nếu mình phục dịch chìu
chuộng nó mà không tính pháp đối trị, thì cực với nó
vạn đời. Nó sẽ khiến mình nhọc thân nhọc tâm hết sức.
Thành phải tùy nghi mà đối trị. Trị mà cương, thì dễ
sức đầu mẻ trán. Thành trị mà phải khéo : Không quá cương
cũng không quá nhu. Cứ từ từ chậm rãi giải quyết từng
tên một. Tên nào ló mặt, mình phải nhận dạng nó tức thì
: Niệm thiện hay niệm ác? Niệm ác thì mời nó nhập niết
bàn tức khắc. Nó chưa chịu nhập, mình phải có thời gian
khuyên nhủ tỉ tê, khiến nó nhập cho lẹ. Đủ cơ duyên,
nó cũng phải trở về đúng vị trí của nó : Không. Một
lúc nào đó, những dấy khởi tham sân của mình không còn,
thì cảnh giới ngoài tâm cũng được giải quyết. Duyên của
chúng sanh là vậy. Không dám lạm bàn trong cái duyên là chư
Phật và chư vị Bồ tát, là những vị hiện thân theo nguyện
lực, không phải theo nghiệp lực như chúng sanh.
Cây
cột điện
Cây
cột điện nằm sát nhà tôi. Nó có nhiệm vụ chuyển điện
cho hai nhà. Nhà tôi và nhà hàng xóm đối diện. Nó có mặt
ở đó từ trước ngày giải phóng. Không có nó thì không
có điện để dùng, nhưng nó nằm đó, phần tôn lợp bị
khoét thủng một mảng, mỗi lần mưa, khoảng sân xe lủm bủm
những nước là nước, lại còn cản không khí và ánh sáng
phòng ngủ thằng con trai. Quá nhiều thứ bất tiện. Nhưng
không ai làm gì. Cũng không ai có ý làm gì. Vì cái cột điện
tọa lạc nơi mảnh đất chung nằm ở cuối hẻm. Một bên
là nhà tôi, còn bên kia là nhà hàng xóm. Nó không thuộc quyền
sử dụng của riêng ai. Không phải của mình, thành lo mà an
phận. Lộn xộn sao được. Muốn lộn xộn cũng không ai cho.
Bản thân mình cũng đủ khôn ngoan để biết không nên lộn
xộn. Mọi việc cứ thế mà bình yên trôi đi.
Cho
đến ngày …
Mảnh
đất cuối hẻm được phân hai và hợp thức hóa, nhà hàng
xóm một nửa và tôi một nửa. Nhưng cái cột điện thì không
ai chịu thừa nhận, dù nó được sử dụng cho cả hai nhà.
Đã vậy nó còn nằm sát vào vách nhà mình, như có ai lấy
cây dí vào giữa hai mắt. Cả nhà quyết định xin phép dời
cái cột ấy ra phía trước, để sinh hoạt được tiện lợi,
mà cũng không làm ảnh hưởng bao nhiêu đến nhà hàng xóm
đối diện.
Cô
hàng xóm trẻ người xinh xắn, chuộng cái đẹp, rất biết
tùy duyên trong vấn đề áo quần, nhưng riêng khoảng này thì
cô lại chuộng cái cổ cái xưa. Chỉ muốn cái cột đó bất
biến ngay cái chỗ mà theo cô, nó đã trở thành di sản lịch
sử qua bao thay đổi thăng trầm. Cô không muốn dời cái cột
theo đúng cái duyên hiện tại, mà muốn nó an trụ nơi cái
chỗ xưa nay cô vẫn thích. Cũng đúng! Cái gì bất lợi cho
mình thì hãy thay đổi. Thay đổi càng sớm càng tốt. Còn
như cây cột dời ra lề hẻm, dù nó không dính gì đến phần
đường trước mặt, nhưng dây điện vào nhà, thay vì từ
bên hông, giờ lại đâm thẳng từ ngoài vào … Nhà cô mất
đi một phần thẩm mỹ, làm sao cô chịu cho được? Mình cũng
hiểu điều đó, cũng thông cảm. Thành cô hét gì đó hét,
mình cũng không buồn, chỉ thấy hơi lạ.
Không
dời cây cột, thì nhà không sửa được, mình không giải
quyết được những ách tắc mà mấy lâu nay con cái đang chịu.
Còn dời thì đụng chạm quyết liệt với cô hàng xóm xinh
đẹp. Bởi cô đã quyết tâm “Còn một cái lai quần cũng
đánh”. Không khéo phải đưa nhau ra tòa cũng nên. Đụng chạm
như thế, kiếp sau gặp nhau, nhân duyên lại không thuận chiều.
Không biết đời trước mình cắm cái gì trong đất cô, mà
kiếp này cô không cho mình nhổ cái cọc đó ra khỏi đất
mình. Đó là nói trên mặt nhân quả. Nói trên mặt tu hành,
mình là Phật tử chứ cô đâu phải Phật tử. Mình tu mà
còn tu thiền mới chết. Tùy duyên tiêu nghiệp cũ, tùy duyên
tiêu nghiệp cũ … Nghe nát cả óc, muốn quên cũng không quên
được. Thôi thì buông quách. Vừa khoẻ mình, vừa khoẻ người
mà nghiệp cũ coi như trả xong. Nhưng buông thì mình khoẻ rồi,
còn lũ con? Không lý, tu là chỉ để mình khoẻ thôi sao? A
Di Đà Phật! Không biết ngày xưa Trúc Lâm cầm quân chống
xâm lược, có phải suy nghĩ nát óc như mình bây giờ không
nhỉ?
Chắc
không! Vì chư vị không chiêm nghiệm cuộc đời như mình đã
chiêm nghiệm, cái gì cũng thật. Thật vì không có thứ gì
như huyễn với mình. Mọi thứ chi phối đời sống của mình
quá nhiều. Có nó hay mất nó, mình đều bị ảnh hưởng.
Vì thế mọi thứ với mình đều là thật, chưa có cái gì
là mộng là mơ với mình. Dơ thật, sạch thật, thiếu không
khí cũng thật, bệnh hoạn cũng thật. Thật hết, nên mới
có cái này chướng, cái kia không chướng, cái này khiến mình
bệnh hoạn, cái kia giúp mình mạnh khoẻ v.v...
Thứ
gì cũng thật thì nhân quả với mình không thể như huyễn.
Thấy nhân quả thật, so với các vị sáng tâm, không chính
xác lắm, nhưng so với kẻ đầu trần chân đất tham sân,
mình lại là kẻ có trí tuệ. Vì thế, làm việc gì cũng phải
đắn đo. Cái nhân gây ra thì dễ, nhưng lãnh cái quả, mà
không thấy cái quả đó như huyễn, thì khổ vô vàn không
phải chuyện chơi. Một cây cột không đáng, nhưng nhân duyên
không thuận thì dời đi cũng khó. May là có nó hay không, mình
cũng chưa đến nỗi mẻ đầu sứt trán. Nếu là miếng ăn,
là chỗ sống chết của gia đình, nếu không thuận chiều,
chắc mình không thể ngồi yên. Cũng một phen đau đầu nhức
óc, không khéo lại phải gây nghiệp. Lại như con tằm kéo
tơ làm kén, càng nhả, càng buộc … không biết đời nào
mới ra. Không cẩn thận sao được. Thành cái gì trong đời,
nhắm mà buông được thì thôi buông quách, để cái quả tương
lai còn được thuận chiều.
Cuối
cùng …
Hai
đứa quyết định bắt chước Tổ Trúc Lâm. Mình không làm
vua thì không có dân hay quân dể hỏi “đánh hay không đánh”.
Mình chỉ làm dân, nên mình thuyết phục con cái và hỏi ý
kiến của phường. Nhờ phường can thiệp trong tinh thần êm
ấm hiểu biết. Nếu cô vẫn cương quyết giữ lập trường
tới cùng, thì coi như … cây cột và mình chưa thể xa nhau.
Một khi duyên nghiệp vẫn còn, đâu phải nói xa là đã xa
được. Thôi thì nằm đó. Khi nào hết duyên, sẽ có người
tự động bứng đi. Nhọc tâm chi cho cực. Ở đời, thứ mình
được, chưa chắc đã tốt cho mình. Thứ mình không được
chưa chắc đã xấu cho mình. Thành không thể tranh cãi hơn
thua hay đưa nhau ra tòa thưa kiện chỉ vì một cây cột điện.
Kiểu đó, kiếp sau lại oan oan tương báo nhiều hơn. Giờ
chỉ một cây cột, không tỉnh, tiếp tục buộc thêm gút nữa,
thì chưa biết kiếp sau oái ăm thế nào. Không gỡ được
một lần thì gỡ từ từ cho xong. Buộc thêm chi cho cực. Cây
cột điện thôi mà!
Đến
giờ, cây cột vẫn nằm đó. Trơ thây cùng tuế nguyệt. Nhưng
cuộc sống vẫn êm đềm trôi đi ...
Giận
Lâu
rồi không gặp. Gặp lại thấy già đi chút đỉnh nhưng chững
chạc ra phết. Có điều nụ cười vẫn tươi, ánh mắt vẫn
hiền hòa. Không đụng duyên thì thôi, đụng chút là soi ra,
khởi đủ thứ chuyện. Sao mình không thể thấy tất cả mọi
thứ mà không hề khởi lên so sánh già, vui ... Quen rồi! Một
thói quen được huân tập qua bao đời kiếp. Đụng duyên,
tâm liền khởi. Hiện tại luôn là thứ được so sánh với
quá khứ. Lớn, nhỏ, già, trẻ … Tu hoài mà không thành Phật
là vậy.
- Mấy
bữa nay đi mua đồ chắc mệt!
Uể
oải gật đầu, không lên tiếng.
- Có
mấy bữa thôi, đâu có suốt đời đâu!
- Thì
cũng may là chỉ có mấy bữa. Ủa! Mà sao thầy biết.
-Thì
thấy cô chở đồ xuống.
- Sao
con không thấy thầy.
- Biết!
Đi sờ sờ ra đó.
- Ờ!
Nhiều khi hai con mắt mở zậy chứ không thấy. Hi hi, chắc
lúc đó cái đầu đang vô ký. Để tâm kiểu đó cho khỏe.
Soi ra mệt.
Lắc
đầu ngao ngán. Hình như lần nào gặp nhau thầy cũng lắc
đầu. Lắc hoài cũng thành quen. Quen rồi có khi không chủ
định cũng cứ lắc lắc sao ấy …
- Ông
Q. chịu nổi cô cũng hay!
- Hi
hi … thầy cũng thấm rồi hả?
- Thấm
rồi.
Trưa
gió thật mát. Nắng, nhưng không làm người mệt mỏi. Chắc
tại nhiều cây. Nhưng hình như không phải chỉ có cây, gió
hay sự yên tĩnh làm nên không gian thoải mái nhẹ nhàng. Mình
đã từng lang thang qua khu nhà xác của một bệnh viện. Cũng
nhiều cây, cũng thanh vắng yên bình. Một sự yên bình lạnh
lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi. Không
phải là sự yên ả thanh bình đầy sức sống như ở các
tự viện thanh tịnh. Có lẽ, khí thế gian không lìa chúng
sanh thế gian, thành cảnh tuy như nhau, nhưng do chúng sanh thế
gian khác nhau, mà cái khí mình nhận được ở mỗi nơi cũng
khác nhau? Chỗ thâm sâu của Phật pháp, khó mà bàn tới.
- Thầy!
Con nói thầy nghe cái này.
- Chuyện
gì?
- Mấy
bữa nay giận.
- Trời
đất! Có giận nữa ha.
Khi
nào cũng có thái độ diễu cợt. Người chứ phải ngựa đâu
mà không biết giận. Cây cột còn biết mệt nữa là … Nhưng
đang cần có chỗ trút giận thành xí xóa.
- Giận
dữ lắm.
Cũng
vẫn thái độ diễu cợt không bỏ. Lại còn chong hai mắt
lên. Nhưng đang cần có chỗ trút giận, thành xí xóa.
- Biết
giận ai?
- Ai
?
- Ông
thị giả chớ ai.
- Trời
đất!
- Giận
đến nỗi sáng này mời nước không uống. Mấy bữa nay cũng
không vô thất Thầy.
- Giận
cá chém thớt hả?
Chuyện
bình thường của thiên hạ, có gì mà ngạc nhiên. Giận má
nó, nó đi ngang cũng muốn đào đất lên đổ. Ghét người
này mà người kia lên tiếng bênh vực thì cho người kia đi
luôn. Giờ giận thị giả, không vô thất thầy, cũng là chuyện
bình thường, có gì mà lạ. Bởi thất đó là chỗ mà thầy
thị giả có mặt, qua lại, phục dịch … nó là phần ngã
sở của cái ngã được mệnh danh là thầy thị giả. Không
dính gì nhau mà còn ghét lan qua được, huống là có liên hệ
mật thiết như thế? Vô mới là lạ.
- Giận
hết. Không muốn vô thất thầy luôn.
- Sao
zậy?
- Hôm
sinh nhật thầy, con điện thoại hỏi “Sinh nhật thầy trụ
trì ngày mấy hả thầy”. Biết trả lời sao? “Đâu có …
À, khánh tuế … Phật tử cúng dường ngày sinh của Thầy
…”. Nghe tới đó, ruột lên tới cổ. Đâu phải năm nay
mới có. Từ năm ngoái năm kia … Tại bận nên không đi, đâu
phải không biết. Nhưng chưa, hôm sau xuống tới nơi, nghe thiên
hạ nói mới giận dữ “Đêm qua đông gớm lắm, ngoài nhà
khách không có chỗ mà ngủ, đợt này còn được cho hát hò
tặng Thầy”.
- Đúng
rồi! Trời ơi! Tối đó vui quá chừng luôn.
Bây
giờ mới hiểu, vì sao người đời hay nguyền rủa những
kẻ gọi là đổ dầu vô lửa. Nguyền rủa là phải. À, mà
không. Phật tử không được nguyền rủa. Tội lỗi, tội
lỗi …
- Thấy
chưa! Thầy thấy có đáng giận không?
- Ừ
! Không giận mới là lạ.
Biết
là lời diễu cợt, nhưng cũng mát lòng mát dạ. Cũng nguôi
đi cơn giận trong lòng. Chí ít cũng có một người biết cảm
thông cái giận của mình. Giận, dù là giận đúng hay sai thì
một người khôn ngoan không bao giờ để nó hiện diện dù
chỉ tích tắc. Nhưng khi người ta đang giận, không an ủi
cảm thông được thì tốt nhất là nên im lặng. Lúc đó mà
phải trái dạy khôn, phân tích đúng sai … thì không khác
thêm dầu vô lửa, chỉ khiến lửa giận thêm bùng. Quả là
chỉ có lòng từ mới hóa nổi cơn sân.
- Thấy
chưa! Giận là phải đúng không. Thành đâu có vô thất Thầy.
Sáng nay mời nước, dỡ lơ coi như không nghe. Mấy bữa nay
giận, không nói với ai. Bữa nay mới xì ra đó ...
Tâm
thức con người thật buồn cười. Mười chuyện tốt không
nhớ, nhớ đời một chuyện cỏn con. Cái ngày hai đứa mới
đặt chân đến thiền viện, thầy thị giả vẫn còn là một
cư sĩ học việc. Không nói, hiền hòa. Ngồi đâu, thầy cũng
ra tận nơi mời vô cơm nước. Những ngày làm thị giả, cơm
vẫn lo đầy đủ, nước vẫn rót cho uống. Đói, thầy ơi
con đói. Đau, thầy ơi có thuốc không? Sách đem cúng dường
mấy ngàn cuốn, Thầy ngồi phát từng cuốn chẳng quản mệt
nhọc. Một lần giận ông xã, khóc hù hù. Thầy ngồi đó
nhìn không nói. Cái nhìn của đứa trẻ lên ba ngồi nhìn mẹ.
Thấy khóc mà không biết dỗ dành ra sao, cũng không dám bỏ
đi vì sợ để mẹ một mình. Cái nhìn khiến hành giả đang
khóc phải bật cười, thấy chuyện đời sao vô duyên, khóc
ba thứ lẫn thẫn …
Giờ
mới một chút, giận mấy ngày chưa nguôi. Không biết vì được
quan tâm quen rồi, bị phớt lờ mới ra cớ sự đó, hay người
mình vốn có cái chủng vong ơn bội nghĩa, giờ đủ duyên
mới phát ra? Tâm thức con người thật kỳ quái, không đơn
giản chút nào!
- Giờ
hết giận chưa?
- Hê
hê, phun ra vậy chắc hết rồi. Thì vừa rồi, mới nói chuyện
đó.