CÔNG
ÁN: Bá Trượng lại hỏi Ngũ Phong: Dẹp hết cổ họng môi
mép làm sao nói ? Ngũ Phong thưa: Hòa thượng cũng phải dẹp
hết. Bá Trượng nói: Chỗ không người vạch trán trông ngươi.
GIẢI
THÍCH: Qui Sơn nắm vững phong cương, Ngũ Phong cắt đứt các
dòng. Cái này cần yếu ngay mặt nêu lên rút lại, như hai
con ngựa đá nhau, chẳng cho nghĩ nghị, ngay đó liền dùng
cấp bách gấp rút. Chẳng giống như Qui Sơn bàng bạc thao
thao. Kẻ thiền hòa thời nay chỉ nhằm dưới gió mà đi, không
thể thoát khỏi một đầu kia. Vì thế nói muốn được thân
thiết chớ đem hỏi đến hỏi. Chỗ đáp của Ngũ Phong ngay
đầu ngồi dứt, quả thật thích thú. Bá Trượng bảo: Chỗ
không người vạch trán trông ngươi. Hãy nói thừa nhận Sư
hay không thừa nhận Sư ? Là chết hay sống ? Thấy kia lăn
trùng trục, chỉ cho kia một điểm. Tuyết Đậu tụng ra:
TỤNG:
Hòa thượng dã tinh khước
Long xà trận thượng khán mưu lược
Linh nhân trường ức Lý tướng quân
Vạn lý thiên biên phi nhất ngạc.
DỊCH:
Hòa thượng cũng dẹp hết
Trên trận long xà xem mưu lược
Khiến người thường nhớ Lý tướng quân
Muôn dặm bên trời bay một ngạc.
GIẢI
TỤNG: “Hòa thượng cũng dẹp hết”, Tuyết Đậu ở trong
một câu đẩy một cái nói “trên trận long xà xem mưu lược”.
Nêu bày hai trận chợt ra chợt vào, bảy dọc tám ngang, có
tài năng của người tướng chiến đấu. Người có đại
mưu lược, một người một ngựa xông vào trận long xà ra
vào tự tại. Ông làm sao bao vây được họ ? Nếu không phải
con người này đâu biết mưu lược như thế. Ba bài tụng
này của Tuyết Đậu đều đến trong đó bày ra lời như thế.
Giống như tên thần của Lý Quảng, “muôn dặm bên trời
bay một ngạc”. Một mũi tên nhất định rơi một con chim
điêu, nhất định lại chẳng bỏ qua, Tuyết Đậu tụng chỗ
hỏi của Bá Trượng như một con chim ngạc, chỗ đáp của
Ngũ Phong như một mũi tên. Sơn tăng chỉ lo tán thán Ngũ Phong,
bất chợt đầy mình vào bùn vào nước.
?
TẮC
72: VÂN NHAM HÒA THƯỢNG CÓ
CÔNG
ÁN: Bá Trượng lại hỏi Vân Nham: Dẹp hết cổ họng môi
mép làm sao nói ? Vân Nham thưa: Hòa thượng có hay chưa ? Bá
Trượng nói: Mất hết con cháu của ta.
GIẢI
THÍCH: Vân Nham ở chỗ Bá Trượng hai mươi năm làm thị giả,
sau theo Đạo Ngô đến Dược Sơn. Dược Sơn hỏi: Ông ở
trong hội Bá Trượng làm việc gì ? Vân Nham thưa: Vượt khỏi
sanh tử. Dược Sơn hỏi: Lại vượt khỏi chưa ? Vân Nham thưa:
Y không sanh tử. Dược Sơn nói: Hai mươi năm ở chỗ Bá Trượng
mà tập khí cũng chưa trừ. Vân Nham từ giã ra đi yết kiến
Nam Tuyền, sau trở lại Dược Sơn mới khế ngộ. Xem cổ nhân
hai mươi năm tham cứu vẫn tự nửa xanh nửa vàng, dính da
kẹt xương, không thể chóng thoát, phải ắt là phải, chỉ
trước chẳng đến thôn, sau không tới quán Đâu chẳng thấy
nói: “lời chẳng rời hang ổ, đâu hay thoát buộc ràng, cửa
hang mây trắng phủ, biết bao người quên nguồn” ? Tông Tào
Động gọi là xúc phá. Cho nên nói: Đạp toang sơn trượng
lầu phụng hoàng, thời nhân e phạm húy đường kim. Vì thế
nói rừng gai góc phải vượt qua mới được. Nếu chẳng vượt
qua trước sau đều mắc kẹt, chặt chẳng đứt. Vừa rồi
nói trước chẳng đến thôn, sau không tới quán, Vân Nham chỉ
quản đi kiểm điểm người khác. Bá Trượng thấy Sư như
thế, một lúc lôi ra đánh chết. Tuyết Đậu tụng:
TỤNG:
Hòa thượng hữu dã vị
Kim mao sư tử bất cứ địa
Lưỡng lưỡng tam tam cựu lộ hành
Đại Hùng sơn hạ không đờn chỉ.
DỊCH:
Hòa thượng có hay chưa
Sư tử lông vàng không tựa đất
Hai hai ba ba lối cũ đi
Dưới núi Đại Hùng khảy tay rỗng.
GIẢI
TỤNG: “Hòa thượng có hay chưa”, Tuyết Đậu cứ bản tội
luận án, phải thì phải, chỉ là sư tử lông vàng đâu dè
không tựa đất. Sư tử bắt các loài thú thì ẩn nanh giấu
vuốt, tựa đất nhảy chụp vật, không luận lớn nhỏ đều
dùng toàn uy, dụng tận lực của nó. Vân Nham nói “Hòa thượng
có hay chưa”, chỉ nhằm trên đường cũ đi. Vì thế Tuyết
Đậu nói Bá Trượng nhằm dưới núi Đại Hùng khảy tay rỗng.
?
TẮC
73: MÃ TỔ TỨ CÚ BÁCH PHI
LỜI
DẪN: Phàm người thuyết pháp không nói không bày, người
nghe pháp không nghe không được. Thuyết đã không nói không
bày, chi bằng không nói. Nghe đã không nghe không được, chi
bằng không nghe. Song không nói không nghe vẫn thiếu đôi phần.
Chỉ như hiện nay quí vị nghe Sơn tăng ở trong đây nói, làm
sao khỏi được lỗi này ? Người đủ con mắt thấu cổng,
thử cử xem ?
CÔNG
ÁN: Tăng hỏi Mã Tổ: Ly tứ cú tuyệt bách phi, thỉnh Thầy
chỉ thẳng cho con ý Tổ sư Tây sang ? Mã Tổ bảo: Hôm nay
ta nhọc nhằn không thể vì ông nói, hỏi lấy Trí Tạng đi.
Tăng hỏi Trí Tạng, Trí Tạng bảo: Sao chẳng hỏi Hòa thượng
? Tăng thưa: Hòa thượng dạy đến hỏi Thầy. Trí Tạng bảo:
Ngày nay tôi đau đầu không thể vì ông nói, hỏi lấy Hải
huynh đi. Tăng hỏi Hải huynh, Hải nói: Đến trong ấy, tôi
lại chẳng hội. Tăng thuật lại với Mã Tổ. Mã Tổ nói:
Tạng đầu bạc, Hải đầu đen.
GIẢI
THÍCH: Công án này ngày trước Sơn tăng ở Thành Đô tham vấn
Chơn Giác. Giác bảo: Chỉ cần khán một câu thứ nhất của
Mã Tổ, tự nhiên một lúc khế hội. Hãy nói vị Tăng này
hiểu đến hỏi, chẳng hiểu đến hỏi ? Câu hỏi này thật
là sâu xa. Lià tứ cú là có, không, chẳng có chẳng không,
chẳng phải chẳng có chẳng phải chẳng không. Lìa bốn câu
này, tuyệt một trăm cái phi kia, chỉ quản tạo đạo lý,
chẳng biết thoại đầu, tìm đầu não mà chẳng thấy. Nếu
là Sơn tăng, đợi Mã Tổ nói xong liền trải tọa cụ lạy
ba lạy, xem Ngài sẽ nói thế nào ? Đương thời Mã Tổ thấy
vị Tăng này đến hỏi “ly tứ cú tuyệt bách phi, thỉnh
Thầy chỉ thẳng ý Tổ sư Tây sang”, liền chụp gậy nhằm
xương sống mà đập, rồi đuổi ra, xem y tỉnh chẳng tỉnh.
Mã Tổ chỉ quản vì y tạo sắn bìm, mà gã này trước mặt
lầm qua, lại bảo đến hỏi Trí Tạng. Đâu chẳng biết Mã
Tổ gió đến biện rành, vị Tăng này mù mịt đi hỏi Trí
Tạng. Tạng bảo: Sao không hỏi Hòa thượng ? Tăng thưa: Hòa
thượng dạy đến hỏi Thầy. Xem kia vừa đẩy nhẹ đến
liền xoay lại, không có chỗ nhàn rỗi. Trí Tạng nói: Ngày
nay tôi đau đầu không thể vì ông nói, hỏi lấy Hải huynh
đi. Vị Tăng này lại đến hỏi Hải huynh, Hải huynh nói:
Đến trong ấy tôi lại chẳng hội. Hãy nói, tại sao một
người nói đau đầu, một người nói chẳng hội, cứu kính
thế nào ? Vị Tăng trở lại thuật cho Mã Tổ nghe, Mã Tổ
nói: Tạng đầu bạc, Hải đầu đen. Nếu dùng con đường
hiểu để suy xét bảo đó là lừa nhau. Có người nói: Chỉ
là đẩy qua cho nhau. Có người nói: Ba vị thảy biết câu
hỏi kia, vì thế chẳng đáp. Thảy đều là mù, một lúc đem
thuốc độc để trong đề-hồ thượng vị của cổ nhân.
Sở dĩ Mã Tổ nói “đợi ông hớp một ngụm cạn nước
Tây Giang, sẽ vì ông nói”, cùng với công án này một loại.
Nếu hiểu được Tạng đầu bạc, Hải đầu đen thì hiểu
được lời nói nước Tây Giang. Vị Tăng này đem một gánh
mù mịt đổi được cái chẳng an vui, lại làm nhọc ba vị
tôn túc vào bùn vào nước, cứu kính y cũng chẳng thông. Tuy
nhiên thế ấy, ba vị Tông sư lại bị gã gánh bản khám phá.
Người nay chỉ quản chạy trên ngôn ngữ làm kế sống, nói:
Bạc là hiệp đầu sáng, đen là hiệp đầu tối, chỉ biết
dùi mài suy tính. Đâu chẳng biết cổ nhân một câu cắt đứt
ý căn, phải nhằm trong chánh mạch tự xem mới được ổn
đáng. Vì thế nói: Một câu rốt sau mới đến lao quan, nắm
đoạn yếu tân chẳng thông phàm Thánh. Nếu luận việc này,
giống như ngay cửa để một thanh kiếm, nghĩ nghị thì tan
thân mất mạng. Lại nói: Thí như ném kiếm huơi không, chớ
luận đến và chẳng đến, chỉ nhằm chỗ tám mặt linh lung
hội lấy. Chẳng thấy cổ nhân nói: Cái thùng sơn. Hoặc nói:
Dã hồ tinh. Hoặc nói: Kẻ mù. Hãy nói cùng một gậy một
hét là đồng là biệt ? Nếu biết thì thiên sai vạn biệt
chỉ là một thứ, tự nhiên tám mặt thọ địch. Cần hiểu
Tạng đầu bạc, Hải đầu đen chăng ? Ngũ Tổ tiên sư nói:
Tiên sanh phong hậu. Tuyết Đậu tụng:
TỤNG:
Tạng đầu bạch Hải đầu hắc
Minh nhãn Nạp tăng hội bất đắc
Mã câu đạp sát thiên hạ nhân
Lâm Tế vị thị bạch niêm tặc.
Ly tứ cú tuyệt bách phi